
br/>
Câu nói vừa buông, Tư Tồn lập tức cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Cô mở to hai mắt, khuôn mặt xinh như hoa lộ vẻ phẫn nộ.
Mới tháng trước, khi chiếc xe của ủy ban Thành phố dừng lại trước cửa nhà
cô, Thư ký Lưu đã dặn đi dặn lại với cô và gia đình, đây là nhiệm vụ
chính trị cũng là vinh hiển của nhà họ Chung. Vì thế, Tư Tồn và ba mẹ đã hứa với đồng chí Lưu Xuân Hồng, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Mặc Trì
để Thị trưởng Mặc và Chủ nhiệm Trần khỏi lo lắng mà tập trung vào công
việc. Chuyện này đã hứa sao có thể nuốt lời được chứ? Cô biết bản thân
làm không tốt nên đã rất nỗ lực sửa đổi, nhưng ngay cả một cơ hội nhỏ,
sao Mặc Trì cũng không dành cho cô?
Tư Tồn mím chặt môi, nuốt
nước mắt vào lòng, thu hết dũng khí, lên tiếng sau một thoáng im lặng:
“Tôi không đi đâu! Tôi đã hứa với Thư kí Lưu là sẽ chăm sóc anh rồi”.
Mặc Trì đúng là rơi vào tình thế dở khóc dở cười: “Cô cho rằng đây là công
việc sao? Có biết kết hôn với tôi chính là cả đời này cô sẽ phải ở bên
cạnh một người tàn tật không?”
Tư Tồn bướng bỉnh đáp: “Tôi đã hứa thì phải làm đến cùng”.
Thấy cô cương quyết không chịu hiểu, Mặc Trì thở dài, thôi thì đành để từ từ tìm cơ hội nói chuyện xem sao. Không cần biết kết quả thế nào, anh
không thể để mình liên lụy đến cô gái ngốc nghếch này được.
Một lát, thấy Mặc Trì không nói thêm gì, Tư Tồn liền dè dặt đề nghị: “Anh mau ăn đi, cháo nguội cả rồi kìa!”.
Mặc Trì chán nản đáp: “Khồng cần cô lo, mau ra ngoài đi”.
Thời gian dần trôi, vậy là đã được một tuần kể từ khi Tư Tồn sống trong nhà
họ Mặc. Mặc Trì vẫn một mực không để Tư Tồn chuyển sang phòng anh ở. Bản thân Tư Tồn cũng ngại không dám ở cùng phòng với Tịnh Nhiên lâu nên
đành tạm thời ngủ ở phòng khách. Buổi sáng, sau khi vợ chồng Thị trưởng
Mặc đi làm, Tịnh Nhiên đi học, phòng của Mặc Trì lập tức trở thành cấm
địa, Tư Tồn đành cùng cô giúp việc dọn dẹp nhà cửa, hoặc ngơ ngẩn ngồi
trước cửa phòng khách nhìn ra bên ngoài.
Vì cùng trang lứa (tính
ra Tư Tồn còn nhỏ hơn em chồng sáu tháng tuổi), tính tình Tư Tồn và Tịnh Nhiên khá hợp nhau. Họ nói chuyện hợp ý như thể hai chị em vô cùng thân thiết. Chập tối, khi đi học về, việc đầu tiên của Tịnh Nhiên là vào
phòng khách nói chuyện với Tư Tồn một lúc. Có lần, Tư Tồn buột miệng nói mình thích ăn thịt sấy, thế là ngay bữa tôi hôm sau trên bàn ăn đã có
một đĩa thịt sấy xào cần tây. Biết Tịnh Nhiên đã dặn cô giúp việc làm,
trong lòng Tư Tồn trào dâng cảm giác vô cùng ấm áp.
Thế nhưng,
trong mối quan hệ giữa Tư Tồn và Mặc Trì, không có mảy may tín hiệu nào
cho thâ'y sự tiến triển. Tư Tồn trong lòng vẫn còn e sợ Mặc Trì, bản
thân anh cũng nhất quyết cự tuyệt cô. Tư Tồn biết không thể vội vã. Mẹ
anh cũng đã nói, chuyện của họ vội vàng cũng không được, phải từ từ,
chậm rãi mới xong.
Cơ thể Mặc Trì vốn yếu ớt, không chịu được đợt rét tháng ba đang sắp tràn về. Trần Ai Hoa liền dặn Tư Tồn trải thêm
lên giường anh một tấm đệm nữa. Thật ra, việc này cô vốn không phải đích thân làm, bình thường đã có cô giúp việc lo liệu, nhưng đây là cơ hội
Trần Ái Hoa muốn tạo ra để Mặc Trì và cô có thêm thời gian gần gũi nhau.
Ôm tấm đệm tới trước phòng Mặc Trì, Tư Tồn gõ cửa cho phải phép rồi nhanh
chóng bước vào. Mặc Trì đang không khỏe, phải dựa vào thành giường nghỉ
ngơi. Tấm đệm dày choán cả mặt giúp Tư Tồn trốn được ánh mắt ác cảm mà
Mặc Trì đang hướng về phía cô. Dẫu vậy, bầu không khí im lặng rợn ngợp
cả căn phòng khiến cô không khỏi kinh hồn bạt vía: “Dì bảo tôi trải thêm đệm cho anh”.
“Không cần! Đã bảo cô là không được tự tiện vào phòng tôi rồi cơ mà”, Mặc Trì lạnh nhạt nói.
Tư Tồn thầm cảm thấy oan ức, vốn biết anh không ưa gì cô, không cho phép
cô tùy tiện vào phòng, nhưng cô đã chẳng gõ cửa xin phép rồi đây thôi.
Lẳng lặng, Tư Tồn đưa mắt nhìn, thấy một chỗ trống phía cuối giường,
liền đặt chiếc đệm xuống đó. Nhưng ngay lập tức cô giật thót khi phát
hiện ra rằng, chỗ đó đáng ra phải là bên chân trái của Mặc Trì.
Cảm giác sợ hãi vừa
nhen nhóm bùng lên thì trong lòng Tư Tồn nỗi thương xót đã dâng đầy. Một thanh niên vốn đang lành lặn, bỗng chốc bị mất một chân như anh, trong
lòng sao có thể thoải mái được chứ. Vậy nên trước giờ tâm tư con người
ấy mới chưa từng vui vẻ, cảm giác đổ cô có thể hiểu được. Nghĩ vậy, Tư
Tồn liền đẩy chiếc xe lăn đến gần anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi đỡ anh ngồi
sang đây để trải đệm nhé?”
Mặc Trì quay đầu nhìn Tư Tồn rồi quay
sang hướng khác ho lên khù khụ. Tư Tồn mạnh dạn chạm vào cánh tay anh
hải lại: “Tôi đỡ anh dậy, được không?”
“Tôi nói rồi, không cần!”. Mặc Trì hất cánh tay Tư Tồn ra, song quá đà nên mu bàn tay đập thẳng
vào mặt cô. Anh giật mình nhìn một mảng đỏ rực rõ dần trên khuôn mặt
trắng trẻo của Tư Tồn. Đôi mắt cô phút chốc rớm đỏ lên, ngân ngấn đầy
nước.
“Tôi xin lỗi...”, Mặc Trì hoảng hốt nói. Anh không biết
phải nói gì để thanh minh cho việc mình vừa vô ý gây ra. Bỗng Tịnh Nhiên không biết từ đâu chạy đến, vừa hay g