
thờ ơ, ngón tay thon
dài yếu ớt lật từng trang sách.
Tư Tồn cắn chặt môi, đầu vẫn cúi gằm, đôi mắt mở to chăm chú nhìn xuống những đầu ngón chân mình. Trần Ái Hoa vờ như không thấy bầu không khí lạnh nhạt khác thường, liền đẩy nhẹ Tư
Tồn một cái rồi nói: “Không còn sớm nữa, Mặc Trì cần phải nghỉ ngơi. Tư
Tồn, cô đỡ nó lên giường đi”.
Không nói không rằng, Tư Tồn liền
nhanh nhẹn đi đến đỡ cánh tay Mặc Trì. Vì hoàn toàn không thể điều khiển được đôi chân, ngay đến lời cự tuyệt cũng không muốn thốt ra nên anh dễ dàng bị cô nhấc lên khỏi xe lăn. Khi tấm thảm trên chân anh rơi xuống,
một thứ gì đó mềm mại bỗng nhiên chạm vào người khiến Tư Tồn không khỏi
giật mình mà nhìn chăm chú vào một bên ống quần rỗng không của Mặc Trì.
Tuy đã được nghe kể về hoàn cảnh của anh, nhưng lần đầu tiên nhìn thâ"y
một người cơ thể không lành lặn, cô gái chưa tròn mười bảy tuổi như Tư
Tồn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi mà bật lên tiếng kêu, cùng lúc
buông tay ra.
Mất đi điểm tựa là bàn tay Tư Tồn, Mặc Trì chẳng
khác nào cái cây khô bị bật gốc, lập tức ngã quỵ. Một người gầy gò là
thế vậy mà khi ngã xuống lại tạo ra tiếng động rất mạnh.
Biết bản thân vừa gây họa, Tư Tồn sắc mặt trắng bệch, tay chân luống cuống,
không dám nhìn Mặc Trì. Cô lo lắng quay về phía Trần Ái Hoa như cầu cứu. Thay vì trách mắng cô, bà lao nhanh về phía trước đỡ lấy Mặc Trì. Chân
trái đã mất, chân phải cũng bị dị tật nghiêm trọng, không thể tự mình
đứng được, anh chỉ còn một cách là bám chặt vào cánh tay mẹ, gắng gượng
dùng sức nâng chân phải dậy, nhưng dường như vô vọng.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Không mau đến giúp tôi?”, Trần Ái Hoa vừa khóc vừa quát mắng Tư Tồn.
Tư Tồn như sực tỉnh, hoảng loạn chạy đến, tay chân lóng ngóng đỡ lấy Mặc
Trì. Hai người nhẹ nhàng dìu hai bên, đỡ Mặc Trì đứng dậy. Mặt anh lúc
này trắng bệch vì đau, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh nhưng anh bặm chặt
môi, không kêu lấy một lời. Trần Ái Hoa thấy vậy không khỏi đau lòng.
Cuối cùng, chân phải cứng đờ của Mặc Trì cũng nhấc lên được, anh mau
chóng được mẹ và Tư Tồn đỡ lên giường.
Trần Ái Hoa rút một chiếc
khăn lụa, dịu dàng lau những giọt mồ hôi túa đầy trên khuôn mặt con
trai. Tư Tồn đứng bên cạnh rất muốn giúp nhưng nỗi ngần ngại lại bủa vây và ghì chặt lấy cô.
Mặc Trì nhắm chặt hai mắt, đầu dựa vào thành giường, hơi thở hổn hển, yết hầu chuyển động liên tục nhưng không giống như đang mệt mỏi vì kiệt sức mà giống như đang gắng sức kiềm chế những
nỗi ưu tư. Đến lúc này, Trần Ái Hoa mới phát hiện tờ giấy đăng ký kết
hôn đã rơi xuống đất từ lúc nào.
“Tư Tồn, nhặt giấy đăng kí kết hôn của cô và Mặc Trì lên đi”, bà nghiêm giọng nói.
Tư Tồn giống như một đứa trẻ phạm lỗi, vội vàng nhặt hai tờ giấy lên đưa cho Trần Ái Hoa.
Nhận hai tờ giấy từ Tư Tồn: “Rầm” một tiếng, Trần Ái Hoa đập mạnh chúng
xuống chiếc bàn đầu giường khiến Tư Tồn giật nảy mình, Mặc Trì cũng
không khỏi kinh ngạc mở to mắt, lặng lẽ nhìn mẹ.
“Đây là giấy
đăng kí kết hôn của cô và Mặc Trì! Bắt đầu từ hôm nay, cô chính thức là
vợ của Mặc Trì, cô phải chăm sóc nó thật chu đáo. Thế mà cô xem, cô vừa
làm nó ngã rồi đấy!”
Trước giờ, Tư Tồn chưa từng gặp một vị lãnh
đạo quyền cao chức trọng nào, thế nên lúc này cô không tránh khỏi bị một phen hốt hoảng, thân hình mảnh dẻ sợ hãi đến run rẩy, đôi môi mấp máy
không bật nổi thành tiếng.
Mặc Trì hết nhìn tờ giấy mỏng nơi đầu
giường một cách hờ hững lại nhìn sang Tư Tồn. Nàng dâu của gia đình Thị
trưởng khác xa tưởng tượng của anh, Mặc Trì đắm chìm vào suy tư, mắt khẽ nhắm lại.
Trần Ái Hoa cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ, kéo Tư Tồn
lại rồi nói: “Vì cô chưa hiểu rõ mọi chuyện nên lần này tôi không trách, lần sau nhớ phải chú ý hơn. Từ tối nay, cô sẽ ngủ cùng phòng với Mặc
Trì, cho nó uống nước, đi vệ sinh”
Tư Tồn hết nhìn Trần Ái Hoa
rồi lại nhìn người thanh niên tên Mặc Trì đang nhắm mắt làm ngơ kia,
cuối cùng cô gật đầu trong vô thức.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Mặc Trì và Tư Tồn. Cả hai cùng lặng thinh không nói, cảm giác thời gian như đang ngừng trôi.
Mặc Trì vẫn dựa vào thành giường, hai mắt nhắm nghiền, Tư Tồn thì căng
thẳng đến mức không biết phải làm gì. Bỗng Mặc Trì mở mắt, nhìn chằm
chằm vào cô rồi nói: “Tôi không quen có người lạ trong phòng, cô sang ở
cùng Tịnh Nhiên đi”.
Lần đầu tiên nghe thấy tiếng nói của người
chồng xa lạ, Tư Tồn không tránh khỏi giật mình, đáp lại một cách vô
thức: “Tịnh Nhiên?”
“Em gái tôi”, Mặc Trì đáp gọn lỏn.
Lời vừa dứt, trước cửa phòng đã vang lên giọng nói ngọt ngào của một cô gái trẻ. Liền đó, Tịnh Nhiên vai đeo ba lô màu xanh bộ đội bưốc thẳng vào
phòng Mặc Trì lên tiếng hỏi: “Anh, anh gọi em à?”
Lúc tiến đến trước giường, Tịnh Nhiên mới thấy Tư Tồn đang đứng im ở đó.
“Mẹ bảo em đến đây chào chị, vừa rồi mẹ khiến chị sợ phải không? Mẹ hơi khó tính nhưng thật ra lại là người rất dễ mềm lòng, giống như anh trai em
vậy, chị đừng để bụng n