XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328961

Bình chọn: 7.00/10/896 lượt.

ói, có chút xót xa.

“Tàn phế cũng là của em, về sau anh không được cho ai nhìn, càng không được
cho ai động vào đôi chân này. Đau ở đâu đều phải nói với em, không được
để chân sưng vù lên như vừa rồi mới chịu tới gặp bác sĩ”.

Mặc Trì liền hành lễ theo kiểu quân nhân và nói với cô: “Vâng, thưa Thủ trưởng!”

Tư Tồn quỳ xuống, vuốt ve chỗ băng bó trên đầu gối Mặc Trì: “ Anh còn đau nữa không?”

“Không đau một chút nào”, Mặc Trì cười nói.

“Em không tin! Để em dìu anh lên giường nghỉ ngơi nhé”.

“Em không giận nữa à?”, Mặc Trì cẩn giọng hỏi lại.

Tư Tồn lắc đầu mỉm cười, rồi lại nghiêm mặt nói: “Sau này anh cách xa cô ta một chút thì hơn”.

Thành phố xây dựng
Đài truyền hình, gia đình Thị trưởng Mặc trở thành một trong những hộ
đầu tiên được sở hữu tivi. Sau bữa tối, cả nhà cùng Từ Lan, Giang Phinh
Đình ngồi trước tivi xem chương trình truyền hình. Sau đó, vợ chồng Thị
trưởng Mặc lên tầng nghỉ ngơi, Mặc Trì và Tư Tồn cũng muốn về thư phòng
đánh cờ. Mấy hôm nay, Tư Tồn đã trở thành “tín đồ trung thành” của môn
cờ tướng, mặc dù cô chơi rất tệ nhưng lại cực kì đam mê.

“Anh Mặc Trì, đợi một chút”, Giang Phinh Đình gọi Mặc Trì lại.

“Có chuyện gì vậy?”, Mặc Trì nhìn cô và hỏi.

“Anh làm người mẫu chân dung cho em được không?”.

Tư Tồn vừa nghe đã phát hoảng, còn Mặc Trì không tỏ thái độ gì, tay anh
nắm chặt lấy bàn tay Tư Tồn rồi mỉm cười nói với Giang Phinh Đình: “Thật ngại quá, anh không có thời gian”.

“Em chỉ vẽ một tiếng đồng hồ là xong thôi”, Giang Phinh Đình vội nói.

Mặc Trì lắc đầu: “Thật sự không được vì anh và Tư Tồn còn có việc phải làm”.

Bầu không khí bỗng chốc như thể đông cứng lại, Giang Phinh Đình lặng lẽ mím chặt môi, quay sang nhìn Tư Tồn, trong đôi mắt ẩn chứa điều gì đó không nói thành lời. Cảm thấy mình cần tỏ rõ lập trường, Tư Tồn sau một
thoáng suy nghĩ liền nói: “Mặc Trì thật sự không có thời gian, hay là để chị làm người mẫu cho em?”

Mặc Trì liền quay sang lườm cô. Cô ngốc này đúng là toàn mua dây buộc mình!

Giang Phinh Đình lắc đầu, cố chấp nói: “Em chỉ muốn vẽ anh Mặc Trì thôi”.

Tư Tồn vô cùng tức giận, cô đã có ý tốt muốn giải vây giúp nhưng Giang
Phinh Đình lại không biết điều, còn cố tình làm mất mặt cô. Tư Tồn tức
giận mà không biết phải nói gì nữa. Thấy tình hình gay go trước mắt, Từ
Lan vội vàng chạy đến, kéo tay Tư Tồn nói: “Chị Tư Tồn, chị làm người
mẫu cho em đi! Hôm nay em cũng muốn vẽ một bức”. Rồi không đợi câu trả
lời, cô đã lôi Tư Tồn vào phòng khách.

Mặc Trì đưa tay lên bóp trán rồi nói với Tịnh Nhiên: “Em cùng Tiểu Giang xem tivi đi, anh lên tầng đây”.

“Chân của anh vẫn chưa khỏi, để em dìu anh lên”, Giang Phinh Đình nói.

“Không cần đâu”, Mặc Trì dứt khoát quay người đi. Giang Phinh Đình nhìn mãi
theo, cho tới khi bóng lưng anh mất hút trên cầu thang, cô mới quay về
ghế sô pha, khuôn mặt thờ thẫn.

Từ đầu đến cuối, Tịnh Nhiên chỉ
quan sát mà không nói câu gì, cho tới khi Mặc Trì đã vào phòng, cô mới
nghiêm túc hỏi: “Giang Phinh Đình, hãy nói thật với mình, có phải cậu
thích anh trai mình không?”

Giang Phinh Đình mặt bỗng đỏ bừng nhưng không hề tỏ ý phủ nhận, cô nhìn thẳng vào Tịnh Nhiên và nói: “Ừ”.

Tịnh Nhiên không ngờ cô ta lại thẳng thắn đến thế, liền giậm chân nói: “Cậu không thể như thế được, anh mình đã kết hôn rồi”.

“Mình đâu có ý định phá hoại hôn nhân của anh trai cậu, chỉ là âm thầm thích anh ấy thôi!”, Giang Phinh Đình nói.

“Kiểu của cậu mà gọi là âm thầm sao? Mình nhận ra, anh trai mình cũng nhận ra, chị dâu mình cũng nhận ra”.

Giang Phinh Đình vẫn cố tình giả vờ tỏ ra không hiểu: “Mình chì muốn vẽ một
bức chân dung của anh ấy làm kì niệm, chẳng lẽ Tư Tồn nhỏ mọn thế sao?”
Giang Phinh Đình đẩy Tịnh Nhiên ra rồi ngẩng cao đầu nhìn Mặc Trì lúc
này đang vô cùng ngạc nhiên. “Anh Mặc Trì, em có chuyện cần nói với
anh”, Giang Phinh Đình không kịp suy nghĩ đã vội vã nói.

Mặc Trì
từ trước đã cảm nhận được, tình cảm cô gái này dành cho anh có gì đó
không bình thường nên đã gắng hết sức tránh tiếp xúc. Lúc này, duy trì
phong độ của một bậc huynh trưởng, anh điềm tĩnh cười nói: “Tiểu Giang,
có chuyện gì ngày mai nói được không?”

“Không được, bây giờ em
phải nói luôn”, Giang Phinh Đình nhanh tay đẩy Tịnh Nhiên ra ngoài rồi
đóng sập cửa lại. Sau đó, cô dựa lưng vào cánh cửa, đứng cách Mặc Trì
chỉ có một bước chân. Giang Phinh Đình trong một phút nông nổi đã xông
vào phòng Mặc Trì, nhưng khi thật sự đối diện với anh rồi, nỗi ngại
ngùng thiếu nữ đã làm tiêu tan hết dũng khí của tình cảm đầu đời hằng ấp ủ. Cô căng thẳng tới mức chân tay không biết nên đặt thế nào cho đúng,
lồng ngực phập phồng thấp thỏm.

Mặc Trì cũng đâu có nhiều kinh
nghiệm ứng xử với con gái, mối tình đầu của anh vừa hay là một cô gái
thuần phác, trong sáng như Tư Tồn. Đốì mặt với những biểu hiện khác
thường của Giang Phinh Đình, anh cũng chẳng biết nên làm th