80s toys - Atari. I still have
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328973

Bình chọn: 8.00/10/897 lượt.

ng cốt.”

“Thưa bác, cả nhà cháu đều theo nghề y, ổng nội và ba cháu cùng ngành với bác đó ạ”, Giang Phinh Đình cười nói:

“Ồ! Ông cháu tên là gì?”, Viện trưởng Trình hào hứng hỏi.

“Ông cháu là Giang Khánh Lâm”.

“Ồ! Ông cháu là Thái đẩu trong ngành này đấy. Hồi còn ở chiến trường Triều
Tiên, bác đã theo ông ấy thực hiện không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật, về sau, bác vào Đại học Quân y tu nghiệp, ba mẹ cháu còn là bạn học của bác. Ổng nội bây giờ vẫn khỏe mạnh chứ?”, Viện trưởng Trình vui mừng
như gặp được cố nhân.

“Mọi người đều khỏe ạ”, Giang Phinh Đình
đáp: “Thưa bác, cháu cũng kế nghiệp ông bà, ba mẹ. Bây giờ, cháu đang
theo học Khoa Y ở Đại học Bắc Đại”.

“Đúng là hổ phụ không sinh
khuyển nữ”, Viện trưởng Trình vui vẻ nói: “Cháu và Mặc Trì, hai người
là...” Đúng là Viện trưởng Trình đã vui mừng quá mà thành ra hiểu nhầm
mối quan hệ giữa hai người.

Giang Phinh Đình bình thường mồm mép
nhanh nhảu là thế, nay bỗng nhiên lại im bặt, mặt mũi đỏ bừng. Tư Tồn
nãy giờ bị gạt sang một bên, đã không thể nín nhịn được nữa, ông lão này nhìn kiểu gì thế không biết, chẳng phải từ đầu tới cuối cô mới là người khoác tay Mặc Trì hay sao? Chẳng chút ngượng ngùng, Tư Tồn cướp lời:
“Viện trưởng, cháu mới là vợ của Mặc Trì”.

Năm đó cuộc hôn nhân
của Mặc Trì rất kín đáo, đến cả bạn bè thân thiết và chiến hữu lâu năm
của Thị trưởng Mặc cũng không được thông báo.

Tư Tồn nói rồi mặt
mới bắt đầu bừng đỏ như quả táo chín. Đi nhiều biết rộng, lại đã sống
đến bạc cả đầu, Viện trưởng Trình chẳng thấy có gì ái ngại cả, ngược lại còn cười lớn: “Thằng nhóc này đã kết hôn rồi sao? Cô dâu xinh đẹp thật
đấy!”

Tư Tồn xấu hổ cúi mặt xuống, hai tay cô bám chặt cánh tay
Mặc Trì. Biết cô đang chờ cứu viện, anh liền cười nói: “Lần này cháu tổ
chức vội vã quá, đợi dịp khác cháu sẽ mời bác ăn kẹo cưới sau”.

“Ồ, hai đứa này trông cũng xứng đôi vừa lứa đấy chứ”. Viện trưởng Trình
cười ha hả, nói với Tư Tồn: “Cô gái, không phải cháu cũng học y đấy
chứ?”

“Thưa bác, cháu học khoa Trung văn, sinh viên năm thứ nhất Đại học Phương Bắc”, Tư Tồn khép nép nói.

“Khoa Trung văn à? Rất xứng đôi vừa lứa, Mặc Trì của chúng ta cũng là một tài tử đấy nhé”. Viện trưởng Trình cứ nói thao thao bất tuyệt khiến khuôn
mặt của đôi vợ chồng trẻ đỏ hết cả lên. Một lúc sau, ông mới nhớ ra việc chính: “Chân của cháu sẽ phải làm tiểu phẫu để hút nước tích trong đầu
gối ra”.

Tư Tồn cùng y tá đưa Mặc Trì tới phòng phẫu thuật. Việc
hút nước tích thuộc dạng tiểu phẫu nên chỉ cần Viện trưởng Trình và một y tá thực hiện. Mặc Trì nằm trên giường, để lộ đầu gối. Y tá tiến hành
khử trùng, cùng lúc đó đưa cho Viện trưởng một ống kim tiêm rất to.
“Chàng trai, sẽ đau một chút nhưng hãy cô" chịu nhé!” Ông còn chưa nói
dứt lời thì ống tiêm đã được tra vào đầu gối anh.

Mặc Trì đau tới mức mặt mày tái mét, chân uốn cong lên. Viện trưởng liền dặn dò y tá:
“Giữ chặt lấy cậu ta!” Cô y tá trẻ dứt khoát ấn chân Mặc Trì xuống
giường, động tác thô bạo ấy khiến toàn thân anh giật bắn lên, bất giác
anh nắm thật chặt tay Tư Tồn. Cái nắm tay chặt đến nỗi làm cô phát khóc, nhưng cô biết Mặc Trì còn đang phải chịu nỗi đau đớn gấp bội lần. Cô
nói nhỏ với y tá: “Chị làm ơn nhẹ tay một chút được không? Bệnh nhân rất đau đấy!”

“Cháu biết bảo vệ người đàn ông của mình, được đây!
Tuy nhiên, nếu không áp cậu ấy xuống, mũi kim sẽ động vào tủy và làm tổn thương xương, lúc ấy Mặc Trì của cháu càng đau đớn hơn nhiều”, Viện
trưởng Trình cười nói.

Lời nói của lão ngoan đồng này khiến cho
Tư Tồn mặt đỏ tía tai. Cô khom người, giúp Mặc Trì lau khô mồ hôi trên
mặt. Viện trưởng Trình hút hết ống mủ này đến ống mủ khác từ chân Mặc
Trì. Tư Tồn không thể tưởng tượng được, trong cái chân yếu ớt của Mặc
Trì lại có nhiều nước đến thế. Sau khi đã xử lí xong xuôi, y tá tiến
hành băng vết thương lại cho anh. Viện trưởng Trình ngồi kê đơn thuốc,
cả thuốc thoa bên ngoài lẫn thuốc uống hàng ngày, sau đó dặn dò: “Hàng
ngày cháu phải thay băng ở vết thương, cố gắng hạn chế đi lại để giảm
nhẹ áp lực cho khớp”.

Công việc của Mặc Trì ở cơ quan rất nhàn hạ nhưng anh không muốn nghỉ phép dù chỉ một ngày nên ngay hổm sau đã đi
làm trở lại. Đến chiều tối, Tư Tồn đứng đợi anh ở ngã tư đầu tiên trên
đường về nhà. Việc đi lại với cái chân vừa làm tiểu phẫu và quấn băng
trắng xóa làm hao tổn sức lực hơn rất nhiều nhưng Mặc Trì quyết không
quay trở lại dùng xe lăn, khó khăn lắm anh mới tự mình đi lại được thế
này.

Tư Tồn kể, hôm nay Giang Phinh Đình không ra ngoài vẽ tranh
mà ngồi đánh đàn cả ngày trong phòng Tịnh Nhiên. Mặc Trì chỉ lạnh nhạt
“ừ” một tiếng. Thây anh không nói gì, Tư Tồn lại thêm vào: “Cô ấy rất
tài hoa, vừa biết vẽ tranh lại biết đánh đàn”.

Mặc Trì không thấy có chút hứng thú nào với đề tài này, liền hỏi: “Thế thì liên quan gì đến em?”

Tư Tồn bỗng nhiên nổi cơn ghen: “Cô ấy rất quan tâm đến anh còn gì!”

“Mấy người học y lúc nào cũng tự