
ngáy nho nhỏ. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như cánh hoa khẽ hé mở, hơi thở
ấm áp đều đặn, hóa ra cô đã ngủ mất rồi.
Mặc Trì khẩn cấp “bóp
phanh”, tay đấm lên giường. Cô bé oan gia này đã quyến rũ được anh: “mời gọi” anh sẵn sàng quân trang quân bị, nhắm chuẩn mục tiêu, chỉ thiếu
chút là... thì cô lại chìm vào giấc ngủ một cách ngây thơ, an lành. Cô
có biết như thế chẳng khác nào ngộ sát đàn ông hay không đây? Anh nghiến răng rút lui khỏi cô, nhưng ngọn lửa cháy ngùn ngụt trong người không
phải muốn là dập tắt ngay được. Anh vào nhà tắm, xối nước lạnh hòng xoa
dịu bản thân. Hôm nay bị cô gái nhỏ này hại quá thảm rồi, đợi lúc nữa cô tỉnh dậy, anh nhất định sẽ tính món nợ này.
Mặc Trì bước ra khỏi nhà vệ sinh, toàn thân ướt đẫm. Tư Tồn lúc này đã chìm vào cơn say ngủ. Cô vừa trải qua một kì thi quan trọng, lại uống không ít bia, đầu óc
chắc chắn mệt mỏi lắm rồi. Mặc Trì ôm lấy cô, hồ như trong mơ cô cũng
cảm nhận được cơ thể mát lạnh của anh, có lẽ thân vô cùng thư thái, an
lòng liền bất giác cũng ôm lấy anh, bàn tay nhỏ không biết an phận quờ
qua thắt lưng anh.
Ngọn lửa vừa mới được dập tắt lại bùng cháy.
Nhấc tay cô ra, anh âm thầm cầu nguyện: “Bà cô nhỏ của anh, em làm ơn an phận một chút đi”.
Kì nghỉ hè của Tịnh Nhiên cũng đã đến. Cô ấy gọi
điện về nhà thông báo ngày mai sẽ về đến nơi, đi cùng còn có hai cô bạn
học đang nóng lòng muốn tới thành phố này du lịch. Họ sẽ lưu lại nhà họ
Mặc trong một thời gian ngắn.
Buổi trưa hôm sau, Tịnh Nhiên đã có mặt ở nhà theo lời hẹn. Hơn nửa năm không gặp, cô đã hoàn toàn lột xác
trở thành một cô gái thành thị với mái tóc ngắn che tai ôm lấy khuôn mặt trái xoan vốh đã thanh tú nay càng thanh tú hơn, làn da trắng nõn nà
như tỏa ra ánh sáng. Cô vận một chiếc áo sơ mi ngắn tay chiết eo cùng
chiếc quần bó tôn lên đôi chân dài bất tận, nhưng ống quần lại loe ra
che kín đỗi tông bằng nhựa. Quả nhiên, đi cùng cô là hai người bạn gái.
Cả hai đều mặc váy liền thân, mỗi người vác một giá vẽ lớn màu tím than
sau lưng, trông ai cũng duyên dáng yêu kiều. Tiệc đón khách đã được cô
giúp việc chuẩn bị chu đáo. Trong bữa tiệc, Trần Ái Hoa thấy cách ăn vận của con gái liền chau mày lại. Tịnh Nhiên sà vào lòng mẹ nũng nịu: “Cái này gọi là quần ống vảy, ỡ Bắc Kinh đang rất thịnh hành. Con cũng mua
tặng chị dâu một cái đấy”.
Tư Tồn đang chúi đầu uống canh, nghe thấy vậy mặt bỗng đỏ bừng lên, cô lắc đầu nói: “Chị không cần đâu!”
Tịnh Nhiên không mấy để ý đến lời của Tư Tồn, cô kéo hai người bạn của mình
lại và giới thiệu: “Đây là hai người bạn thân của con, Giang Phinh Đình
học khoa Y trường đại học Bắc Đại và Từ Lan học ở Học viện Mỹ thuật
Trung ương. Chúng con quen nhau trong hội hữu nghị sinh viên thủ đô. Cả
hai đều là người Bắc Kinh, nhân kì nghỉ hè này muô'n tới đây để du lịch, vẽ tranh”.
Mặc Trì cảm thấy tò mò liền quay sang hỏi Giang Phinh Đình: “Học khoa Y cũng phải vẽ tranh sao?”
Giang Phinh Đình cười đáp: “Từ nhỏ em đã thích vẽ tranh, học y chỉ là theo lệnh của ba mẹ”.
Tịnh Nhiên nói xen vào: “ước mơ của “đồng chí” Giang Phinh Đình là trở thành họa sĩ đấy anh ạ”.
Mặc Trì gật đầu tỏ vẻ tin tưởng, sau đó tay anh lại bận rộn gắp thức ăn cho Tư Tồn. Anh từng trêu Tư Tồn là trường hợp điển hình của “khôn nhà dại
chợ”, trước mặt anh cô trời không sợ, đất không sợ, nhưng hễ gặp người
lớn hoặc những người không thân thiết, thì lại thường xấu hổ tới mức
muốn giấu mình thật kĩ.
Những người tham gia trong bữa tiệc hôm nay
nếu không phải là người lớn thì đều là người lạ, thế nên đến việc đưa
đũa ra gắp thức ăn cô cũng không dám. Mặc Trì mà không nhanh tay gắp
thức ăn cho cô, không chừng sau bữa ăn sẽ lại được nghe cô mè nheo kêu
đói. Thấy Tư Tồn đã ăn được kha khá, đôi vợ chồng trẻ liền trao cho nhau ánh mắt đầy ẩn ý. Mặc Trì xách đôi nạng đứng dậy và nói với mọi người:
“Mọi người ăn tiếp đi, anh phải đi làm”. Tư Tồn vội vàng đứng vào sau
lưng anh, lí nhí nói: “Để em tiễn anh ra ngoài”.
Giang Phinh Đình nhìn theo đôi vợ chồng trẻ đang qimn quít với nhau, khuôn mặt hiện lên vẻ thẫn thờ.
Sau bữa ăn, Tư Tồn đưa Giang Phinh Đình và Từ Lan tới căn phòng dành riêng
cho khách để sắp xếp đồ đạc. Tịnh Nhiên rất tinh ý, cô nháy mắt với Tư
Tồn rồi mừng rỡ nói: “Chị dâu, chị và anh em...” Cô làm động tác chạm
hai ngón tay cái vào nhau khiến Tư Tồn đỏ bừng mặt, xấu hổ đẩy cô một
cái.
Tịnh Nhiên vui mừng tới mức hét lên, rồi quay sang nói với
hai cô bạn: “Các cậu đừng coi thường chị dâu mình còn nhỏ tuổi, chị ấy
cực kì lợi hại đấy. Chỉ ôn thi trong một thời gian ngắn đã đỗ vào trường đại học trọng điểm. Song cũng phải nói là, anh trai mình cũng giúp chị
rất nhiều trong việc ôn tập. Công của anh trai em không nhỏ đâu, chị dâu nhỉ?”
Bị cô em chồng trêu đến phát ngượng, Tư Tồn mau mắn rút
lui về phòng. Một lát sau, Tịnh Nhiên cũng chạy theo vào phòng, nhìn
thấy Tư Tồn ngồi lên giường của anh trai vô cùng tự nhiên, cô vỗ tay
cười nói: “Thế nào? Đã bảo từ trước rồi mà, hai