Polly po-cket
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328803

Bình chọn: 7.00/10/880 lượt.

phải dựa lưng vào bức
tường phía sau.

Tư Tồn bỗng chợt nhận ra một điều gì đó khác
thường. Cô ngước đầu nhìn Mặc Trì và thấy anh đã cao hơn cô một cái đầu. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh mỉm cười đắc chí, trong đôi mắt sáng lấp
lánh chứa đầy niềm vui.

“Sao bỗng dưng anh lại cao thế này?”, Chưa hiểu sự thể ra làm sao Tư Tồn liền buột miệng hỏi.

Mặc Trì giữ vững chiếc nạng dưới nách, đưa mắt nhìn cô: “Vốn dĩ anh vẫn cao thế mà!”

Cuối cùng, Tư Tồn cũng phát hiện ra đỗi nạng của Mặc Trì, hóa ra nhờ chúng
mà anh đứng thẳng lên được. Cô nhìn anh một lượt từ trên xuô'ng dưới, áo trắng, quần đen, đôi tất bạc màu, phong thái hệt như chàng thiếu niên
trong bài thơ của Đỗ Phủ: “Giảo như ngọc thụ lâm phong tiền13 ”.

“Trời ơi! Anh đứng thẳng dậy đi, mau lên nào!”, Tư Tồn vui vẻ kéo tay anh lay thật mạnh.

Mặc Trì nắm chặt chiếc nạng, chân phải đang cố gắng giữ thăng bằng: “Bạn Tư Tồn, không phải bạn muốn lay rụng tôi đấy chứ?’’

Tư Tồn lè lưỡi, mỉm cười và vội vàng ghé sang dìu anh. Cô nghĩ bụng, anh
ấy không những cao ráo mà còn đẹp trai, thông minh, khỏe khoắn hơn rất
nhiều nam sinh trong trường cô.

“Chúng ta vào nhà đi, ngoài này nóng quá”, Mặc Trì nói.

“Vâng, để em mở cửa”.

Mặc Trì đi lại vẫn chậm chạp, nhưng được Tư Tồn dìu đỡ nên bước chân cũng vững chãi hơn.

Trong sân nhà họ Mặc, cỏ cây rậm rạp, hoa tươi đua sắc, phía bên phải là bàn
đá với hai chiếc ghế, một cây đa tỏa bóng mát ở giữa sân. Ngôi nhà chìm
trong tĩnh lặng. Vẫn thẹn thùng khi gọi vợ chồng Thị trưởng Mặc là bố
mẹ, Tư Tồn đành hỏi Mặc Trì theo lối uyển ngữ: “Anh ở nhà có một mình
thôi sao?”

“Cuối năm còn tổ chức đại hội, nên bố mẹ đều bận họp
cả”, cả hai vừa nói chuyện vừa bước vào nhà. Trên bàn ăn đã đậy một
chiếc lồng bàn to, Mặc Trì mở ra, bên trong đầy ắp những mc\n ăn ngon
khiến Tư Tồn không khỏi reo lên kinh ngạc.

“Chiều nay, cô giúp
việc nghỉ nên đã làm sẵn những món ăn này để đón em về nhà đấy”- Mặc Trì xoa đầu Tư Tồn rồi kéo cô ngồi xuống ghế. Mong ngóng ngày này hơn nửa
tháng qua, nhưng đến khi được gặp rồi, anh lại xúc động đến nỗi chẳng
biết phải làm gì nữa.

Tư Tồn đỏ mặt cười, rồi ngoan ngoãn ngồi
xuống ghế. Trên bàn ăn đã bày sẵn hai chiếc cốc, anh liền rót cho cô một cốc nước đun sôi để nguội: “Em uống chút nước trước đi, rồi em thích ăn gì anh sẽ gắp cho”, Mặc Trì ngồi bên cạnh tận tình chăm sóc Tư Tồn.

“Cần gì phải vội chứ, anh mau nói xem, sao anh đi lại được? Chân của anh đã
khỏi rồi sao?”. Khi nhìn anh tự đi lại bằng đôi nạng gỗ, cô thấy dáng vẻ yếu đuối, mệt mỏi trước đây của anh hồ như biến mất tăm, trái lại nom
còn phong độ lạ thường. Nhưng cô còn nhớ Tịnh Nhiên từng nói, anh không
thể đi lại được vì không những bị viêm xương nghiêm trọng mà còn bị gai
cột sống nữa.

Để giải tỏa nỗi hoài nghi trong lòng Tư Tồn, Mặc
Trì liền giải thích: “Chân của anh vốn dĩ có cảm giác nên có thể cử động được, chỉ là khi đứng dậy sẽ hơi đau một chút thôi”.

“Thế anh
còn cố đi lại làm gì?” Trước kia, đã vài lần chứng kiến cảnh chân phải
của anh run run trụ không vững, lại phải nén chịu nỗi đau đớn giày vò
khi gắng sức đứng dậy, cô thà nhìn anh ngồi xe lăn còn hơn

“Bây
giờ anh đã đi làm rồi, nếu cứ tiếp tục ngồi xe lăn, mọi người vẫn nghĩ
mình tàn phế vô dụng, sẽ không cho làm gì cả. Anh muốn cho mọi người
thấy anh không tàn phế, anh có thể đi lại và làm việc được”, Mặc Trì
phấn chấn nói.

“Có phải trong cơ quan anh làm việc có người tên
là Trương Vệ gì đó, dính lấy anh chặt ỉắm phải không?” Tư Tồn nhớ lại
cái người mà Mặc Trì đã nhắc đến trong thư, đến cả người ta đi vệ sinh
cũng nằng nặc đòi đi theo bằng được. Mỗi khi nghĩ đến là cô lại thấy
buồn cười.

13. Là câu thơ nằm trong bài Âm trung bát tiên ca của Đỗ Phủ, ý muốn chỉ những người có dung mạo tuấn tú, phong thái anh hùng.

“Còn không đúng sao?” Đúng là thời gian vừa rồi, Mặc Trì không khỏi cảm thấy có chút phiền phức với con người ấy. Trương Vệ Binh nhận được lệnh từ
thư kí Lưu Xuân Hồng, thế nên cả ngày không chịu làm gì cả, chỉ một mực
hỏi han săn sóc đến anh. Sự niềm nở ấy đôi lúc cũng khiến Mặc Trì vô
cùng xúc động.

Vị bác sĩ điều trị cho anh trước đây từng nói anh
không thể tự đi lại được, nhưng bao lâu nay anh vẫn ấp ủ mong muốn tập
đi cho bằng được. Từ khi đi làm, quyết tâm này mỗi ngày càng mãnh liệt
thêm. Anh mua nạng rồi khắc khổ luyện tập. Bây giờ, anh đã có thể chống
nạng đi từ nhà đến cơ quan, dù khi đến nơi chân vừa tê, vừa đau dẫu cho
quãng đường không lấy gì làm xa quá. Với anh được đứng dậy trở lại quả
thật là một cảm giác vô cùng tuyệt vời. Đi lại tuy có chút chậm chạp
nhưng vẫn khiến anh cảm thấy mình đã thoát ra khỏi “chiếc lồng” suốt bao nhiêu năm nay của chính mình. Mặc Trì bắt đầu cảm nhận được sự tự do
vui vẻ và quan trọng nhất là đã cắt được “cái đuôi” Trương Vệ Binh.

“Anh chấp anh ta làm gì? Em cũng không muốn nhìn thấy anh phải chịu đau đớn
một mình” Nhận thấy Mặc Trì