
hơi.
“Mình đã nói rồi, đó là xe của người thân”. Nói rồi Tư Tồn không để tâm đến Tô
Hồng Mai nữa mà tiếp tục vùi đầu vào đọc sách. Kì thi đuổi đến sau lừng
rồi, cô không thể lãng phí dù chỉ là một phút, một giây.
Tô Hồng Mai
ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói: “Ba mình là Phó Thị trưởng thành phố S.
Mình biết chỉ có cán bộ cấp thành phô" mới có xe riêng, mới được dùng xe đưa đón người nhà”. Tư Tồn liền nhớ lại suy đoán của Vu Tiểu Xuân, quả
nhiên Tô Hồng Mai đúng là con của cán bộ cao cấp.
“Mình không
biết, đó chỉ là người họ hàng xa của mình thôi”. Lời dặn dò của cô Xuân
Hồng năm xưa vẫn còn như văng vẳng bên tai Tư Tồn. Cô ấy dặn rằng, khi
ra ngoài nhất định phải khiêm tốn, không nên khoe khoang mình là con dâu Thị trưởng, tránh đem lại những phiền phức không cần thiết cho ông.
Tô Hồng Mai cũng không gặng hỏi thêm nữa, song lại rủ: “Tối nay lại có vũ
hội, cậu đi cùng mình nhé? Cả phòng này mình chỉ rủ mỗi mình cậu thôi
đấy”.
Tư Tồn xua tay: “Mình không đi đâu, mình còn phải đọc sách”.
Tô Hồng Mai nhìn cô khinh miệt: “Không phải cậu sợ đấy chứ? Nói cho cậu
biết, Trung ương đã ra chỉ thị rồi, chúng ta cần phải giải phóng tư
tưởng”.
“Ai nói là mình sợ nào? Mình không thể hiểu được tại sao
tham gia vũ hội lại biến thành giai cấp Tư sản được”, Tư Tồn nhớ đến lỗi phạt của mình và cảm thấy không khỏi bất bình: “Nhưng, bây giờ mình
phải học đã, thi cử đến nơi rồi”.
“Cậu đúng là con mọt sách, mình đi một mình vậy”. Tô Hồng Mai liền đứng dậy, vươn vai, thẳng lưng, mắt
không nhìn nghiêng, bước đi như một vũ công ba lê. “Cậu ta thật sự nghĩ
mình là vũ công sao?”, Tư Tồn cười thầm lẩm bẩm.
Dưới sự sắp xếp
nhiệt tình của Lưu Xuân Hồng, Mặc Trì được vào làm việc ở Cục Dân chính. Trong chuyện này cũng có sự góp tay của Trần Ái Hoa, bà không muốn Mặc
Trì tiếp tục lãng phí thời gian ở nhà, để rồi tiền đồ bị hủy hoại, chẳng những thế tinh thần còn ngày càng đí xuống. Việc Mặc Trì giúp Tư Tồn
nói dối chẳng phải chính là minh chứng rõ ràng nhất hay sao. Vậy nên,
tốt nhất là anh phải có một công việc.
Trong số những vị trí có
thể lựa chọn, công việc phụ trách những vấn đề liên quan tới người tàn
tật ở Cục Dân chính có lẽ là vô cùng thích hợp rồi. Bao nhiêu ánh mắt
đều đang chòng chọc dõi theo xem con trai Thị trưởng Mặc sẽ ngồi vào vị
trí nào. Trên thực tế, bà có thể thu xếp cho Mặc Trì vào một cơ quan
khác tốt hơn, nhưng xét cho cùng, anh cũng chỉ là một đứa trẻ tàn tật,
vào làm Cục Dân chính e là mới có thể bịt miệng đám người thích hóng hớt đưa chuyện kia.
Trước hôm đi làm một ngày, Mặc Trì đã viết một
lá thư gửi cho Tư Tồn: “Cuối cùng, anh đã kết thúc những ngày tháng dài
đằng đẵng nghỉ dưỡng tại nhà và bước vào vị trí công tác mới, từ nay làm một thanh niên có ích cho xã hội. Hi vọng sinh viên Tư Tồn có thể coi
đồng chí Mặc Trì như một tấm gương tốt, chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ. Chủ nhật hàng tuần em nhất định phải về, bởi trừ Chủ nhật ra, những ngày khác anh cũng không ở nhà”. Gắng viết thư bằng một giọng điệu
thoải mái nhưng thật ra trong lòng Mặc Trì cảm thấy vô cùng chua chát.
Làm việc ở Cục Dân chính, chuyên phụ trách công việc liên quan tới người tàn tật chẳng khác nào anh đang tự khắc hai chữ “tàn tật” lên người
mình. Đam mê ấp ủ hồi còn nhỏ của Mặc Trì là được trở thành một nhà khoa học hoặc anh hùng chiến đâu, phi hành gia, nhà văn... Chưa bao giờ anh
từng nghĩ mình sẽ thành một người tàn tật.
Cục Dân chính chỉ cách Đại học Phương Bắc có vài cây số nhưng cũng không vì thế mà họ được
thường xuyên gặp gỡ. Với đầu óc linh hoạt, Mặc Trì liền nghĩ ra cách
“hồng nhạn” truyền thư. Anh hẹn Tư Tồn, cứ cách hai ngày họ sẽ viết thư
cho nhau một lần để chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống.
“Tư Tồn, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhưng anh được hưởng nghi thức đón tiếp chẳng khác nào Thủ trưởng cơ quan. Các đồng chí lãnh đạo của Cục
Dân chính, Cục Vệ sinh, Cục Giáo dục đều chào đón anh ở nơi làm việc
mới. Vị trí làm việc của anh là ở Ban phúc lợi. Trưởng ban đã ngoài năm
mươi tuổi, tên Từ Khánh Đông, vừa gặp đã biết là một người tốt. Còn một
người khác tên Trương Vệ Binh. Nhiều lúc họ nhiệt tình đến mức khiến anh thấy ngạt thở, cũng may văn phòng của Ban phúc lợi ở tầng một, nếu
không ngày ngày họ đòi cõng anh lên văn phòng mất”.
“Mặc Trì,
nhìn chữ mà như được gặp người vậy. Bọn em đang trong giai đoạn ôn tập
để chuẩn bị thi cuối kì. Có quá nhiều bài em phải học thuộc lòng, giáo
sư lại cực kì nghiêm khắc, đặc biệt là thầy giáo dạy môn Văn học Tiên
Tần. Thầy ấy vờ bảo rằng sẽ khoanh trọng tâm ôn tập cho bọn em, nhưng
anh biết không, kì thực trọng tâm ôn tập nằm từ trang mười đến trang ba
trăm năm mươi lăm, trong đó mười trang đầu tiên là mục lục với lời nói
đầu, còn sau trang ba trăm năm mươi ỉăm chỉ là thư mục sách tham khảo
thôi”.
“Tư Tồn, anh không thích cô Lưu Xuân Hồng bắt Trương Vệ
Binh phải để ý chăm sóc anh. Suốt ngày anh ấy rót nước, pha trà, đưa báo cho anh, ngay cả lúc