Polly po-cket
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328685

Bình chọn: 9.5.00/10/868 lượt.

ồn
đã bắt gặp Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa đang ngồi trên sô pha, sắc mặt
lạnh lùng, mắt nhìn đóng đinh về phía cửa ra vào.

“Ba... mẹ!”,
Mặc Trì ngay tức thì định thần lại, cố làm ra vẻ không có chuyện gì, ra
hiệu cho Tư Tồn về phòng trước, còn mình thì tự đẩy xe lăn tới trước mặt ba mẹ: “Con đói rồi, tối nay nhà mình ăn gì thế?”

“Con mau quay
lại đây”. Thị trưởng Mặc nói với Tư Tồn, lời nói tuy không nhiều, không
có vẻ gì là nạt nộ nhưng tràn đầy uy nghiêm.

Tư Tồn đành quay lại
đứng bên cạnh Mặc Trì, đầu cúi thấp xuống. Thấy không khí căng thẳng đến mức tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng, Mặc Trì vội vàng lên tiếng: “Ba,
hôm nay Tư Tồn không có tiết nên chúng con ra ngoại ô chơi một vòng”,
nói rồi trong lòng còn tự đắc vì phản ứng nhanh nhạy của mình.

“Chắc không phải chỉ chiều nay mới không có tiết đấy chứ?”, Trần Ái Hoa lên tiếng.

Mặc Trì câm lặng, thầm hỏi, làm sao ba mẹ lại biết chuyện Tư Tồn bị đình chỉ học được nhỉ.

“Mẹ, rốt cuộc phía nhà trường nói thế nào?”, Mặc Trì luôn cho rằng lỗi của Tư Tồn chưa lớn đến mức bị đuổi học.

Trần Ái Hoa quyết không hé miệng nói thêm lấy nửa lời, Tư Tồn hoảng sợ, cuối cùng Thị trưởng Mặc cũng lên tiếng: “Nhà trường nói sẽ ghi lại một lỗi
cảnh cáo trong học bạ, ngày mai Tư Tồn được quay lại trường, lên lớp
bình thường”.

“Thật không ạ?”, Cả Mặc Trì và Tư Tồn cùng đồng
thanh lên tiếng, hỏi mà như reo lên. Nỗi ngạc nhiên và niềm vui mừng
cùng lúc vỡ òa.

Trần Ái Hoa thấy vậy giận dữ không chịu nổi, trẻ con thời nay thật không biết thế nào là xấu hổ, đúng là hết thuốc chữa.

“Hai đứa về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi học”, Thị trưởng
Mặc nói. Mặc Trì và Tư Tồn thấy mình như thể vừa được ban lệnh ân xá.
Riêng Trần Ái Hoa, bà vẫn chưa hết giận, nói: “Em đã bảo không được để
nó đi học rồi, mới học có nửa năm đã làm loạn lên thế này, về sau liệu
có an thân sống với Mặc Trì không?”

Thị trưởng Mặc nhìn đôi vợ
chồng nhỏ đang líu ríu dìu nhau lên tầng, mĩm cười nói: “Anh vẫn chỉ có
một câu nói như trước thôi, con cái tự có phúc phần của chúng, chúng ta
không quản được. Hơn nữa, con trai em cũng đâu phải hạng xoàng, nhìn hai đứa xứng đôi vừa lứa đấy chứ”.

Tư Tồn cuối cùng cũng được quay trở lại trường học.

Kì thi cuối kì mỗi lúc một gần, trước đó cô đã bỏ lỡ rất nhiều tiết học
nên bây giờ nỗi sợ thi trượt khiến cô cảm thấy vô cùng lo lắng, vậy là
từ sáng đến tối đều mải mê vùi đầu vào sách vở. Trong bầu không khí học
tập căng thẳng, Tư Tồn còn nhận ra một số điều đã khác với trước kia.

Mỗi lần, cô cùng các chị em trong phòng ngồi ở hàng ghế đầu trên giảng
đường hoặc đi trong trường hay xếp hàng mua đồ thì luôn có người chỉ trỏ vào họ rồi bình phẩm những câu kiểu như: "giai cấp Tư sản tự do hóa”:
“thành phần lạc hậu”. Vu Tiểu Xuân nghiến răng nghiến lợi kể lại, sau
khi họ bị đưa tới đồn cảnh sát, nhà trưởng đã mở hội nghị thảo luận
riêng về vấn đề của họ và phê bình không ngớt. May thay, thầy giáo Đường trong Khoa đã ra sức bảo vệ, còn đưa ra văn kiện có dâu đỏ của Trung
ương, cuối cùng cũng giúp họ bảo lưu được kết quả học tập.

Các cô gái phòng 302, ngoại trừ Lưu Anh ra, thì tất cả đều bị lưu một lỗi phạt trong học bạ. Sau trận “sóng to gió lớn” này, xem ra cả phòng đều nổi
tiếng khắp trường. Bởi không dễ dàng gì thi được vào trường, giờ lại
thêm nỗi sợ bị liên lụy, Lưu Anh đã mấy lần lên Khoa yêu cầu giáo viên
cho đổi phòng, nhưng giáo viên nói chị là người chín chắn nên nhất định
phải ở lại phòng 302, làm gương cho những cô gái còn lại. Tuy không được đổi phòng nhưng từ sau vụ đó, Lưu Anh đã quyết định vạch rõ ranh giới
với mọi người.

Ngược lại, Tô Hồng Mai lại coi Tư Tồn như tri kỉ,
bởi sau vụ vũ hội, cả Vu Tiểu Xuân, Trương Kế Phương, Đổng Lệ Bình đều
đổ hết trách nhiệm lên người cô, chỉ có Tư Tồn không mảy may trách móc
lấy một lời. Một lần, Tô Hồng Mai lén lút nói với Tư Tồn: “Mình sớm đã
nhận ra cậu không giống những người đó, bọn họ quá lề thói, chẳng mấy mà lạc hậu đâu”.

Tư Tồn ngơ ngác hỏi: “Mình là người như thế nào cơ?”

Tô Hồng Mai thay chiếc áo sơ mi đỏ, phôi với quần đen rồi cố soi toàn thân trong chiếc gương bé tí: “Chẳng phải chúng ta cùng một ruột hay sao, có tư tưởng tiên tiến, dám nghĩ dám làm”.

Nhìn Tô Hồng Mai đang
ngoe nguẩy trước gương, Tư Tồn vội xua tay nói: “Sao chúng ta có thể
cùng một ruột được chứ, cậu là người thành phố, mình là người nông thôn
mà”.

Tô Hồng Mai đóng chiếc gương lại, đưa ánh mắt sắc sảo nhìn
Tư Tồn: “Cậu đừng hòng lừa được mình. Ngay từ hôm đầu tiên nhập học,
mình đã biết cậu không phải người dưới quê. Người dưới quê đi học lấy
đâu ra xe đưa đón, họ cũng không thể to gan như cậu được. Tư Tồn, nói
cho mình biết, rốt cuộc ba mẹ cậu làm gì?”

“Ba mẹ mình đều là nông dân, cậu không tin thì thôi”, Tư Tồn nói.

“Thế chuyện cậu có xe đưa đón là thế nào?”, Tô Hồng Mai vẫn còn lưu lại ấn
tượng rất sâu đậm về việc Tư Tồn từng ngồi trong xe