XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328644

Bình chọn: 8.00/10/864 lượt.

anh đi vệ sinh cũng theo sau lưng. Đã xua ra chỗ
khác mà anh ấy vẫn không chịu. Có một người đàn ông to lớn cứ chằm chặp
bên cạnh thì anh có ra được không? Song, anh vẫn phải cảm ơn cô Lưu bởi
vì cô ấy đã mang em đến bên anh. Chúng mình đều mang ơn cô ấy. Em hãy nỗ lực học tập và giữ gìn sức khỏe nhé”.

“Mặc Trì, nhìn chữ mà như
được gặp người vậy. Tối nào cũng học bài tới hơn mười một giờ nhưng em
vẫn thấy lo lắng lắm. Nhất là môn tiếng Anh, có bao nhiêu từ mới với bài khóa phải học thuộc lòng, thời gian khồng đủ thì em biết làm thế nào
đây? Hồi đỗ đại học xong, em cứ tưởng từ giờ mình sẽ thoát được việc học thuộc lòng, ai ngờ giờ còn phải học thuộc nhiều thứ hơn. Bây giờ nghĩ
lại, em thấy ở nhà viết thư pháp với anh là sướng nhất”.

“Tư Tồn
à, với chữ viết của em người ta chỉ gọi là viết chữ thôi chứ chưa thể
coi là thư pháp. Ban phúc lợi nơi anh làm việc chỉ có ba nhân viên,
Trưởng ban Từ Khánh Đông phụ trách công việc chung nhưng cả ngày chẳng
thấy mặt mũi đâu cả. Trương Vệ Binh lớn hơn anh vài tuổi, phụ trách việc đối ngoại, còn anh làm văn thư nhưng thật ra cũng chẳng phải làm gì cả. Thành phô" còn phải làm nhiều việc để chấn hưng lại nền kinh tế, nên
tạm thời vẫn chưa để ý tới những người như anh. Tuy nhiên, anh hi vọng
lãnh đạo có thể sớm đưa ra kế hoạch cụ thể để anh có việc mà làm”.

“Mặc Trì, nhìn chữ mà như được gặp người vậy. Thứ Hai tuần sau em bắt đầu
thi học kì rồi. Em thật sự hơi căng thẳng, nếu thi không ra gì thì xấu
hổ lắm.

Ngày nào em cùng học bài từ sáng đến tối, nhưng mà Lưu
Anh còn lợi hại hơn, hôm nào chị ấy cũng ôn bài tới tận ba, bốn giờ
sáng. Không khéo em đứng đội sổ mất thôi. Kì thi sẽ kéo dài trong vòng
một tuần, em không biết mình có qua nổi không. Em nhớ anh nhiều lắm!”.

“Tư Tồn, phải nói em rất may mắn trong thi cử đấy. Hồi ôn thi đại học, em
ôn tập có đến nơi đến chốn đâu mà vẫn đỗ đại học như thường. Thi học kì
thì có đáng kể gì, chắc chắn em sẽ qua được thôi. Phải tự tin vào bản
thân mình chứ. Còn anh, công việc hàng ngày của anh ở văn phòng là một
tách trà và một tờ báo. Trương Vệ Binh vẫn ân cần như trước, cứ như anh
có mặt ở đây không phải vì phục vụ nhân dân, mà là để Trương Vệ Binh
phục vụ vậy. Phải nghĩ cách để trị anh ấy mới được. Các cơ quan khác cứ
đến cuối năm lại bận rộn tối mắt tối mũi, còn Cục Dân chính thì chẳng có việc gì để làm”.

“Mặc Trì, nhìn chữ mà như được gặp người vậy.
Ngày mai em bắt đầu bước vào kì thi rồi nên tuần tới đây sẽ không viết
thư cho anh được. Song, em vẫn mong thư của anh. Thi học kì vừa căng
thẳng lại vừa nhạt nhẽo, đọc thư của anh mới là việc khiến em vui nhất”.

“Tư Tồn, cứ nghĩ tới việc được gặp em vào tuần sau là anh cảm thấy vui khôn tả xiết. Lần này về nhà, anh sẽ dành cho em một điều bất ngờ, em ngốc
thế, đừng mất công đoán mà làm gì. Sáng Chủ nhật em thi môn cuối đúng
không? Thi xong thì về nhà ăn trưa luôn nhé! Anh sẽ bảo cô giúp việc làm thêm mấy món, mua thêm quả dưa hấu cho em giải khát. Em mau về với
anh!”

Môn thi cuối cùng kết thúc, cũng là lúc kì nghỉ hè đến, thế nên Tiểu Xuân giao hẹn, tất cả
mọi người trong phòng 302 phải ở lại cùng ăn với nhau một bữa cơm, kể cả chị Lưu Anh đã thề không quan hệ với cả phòng và người cao ngạo như Tô
Hồng Mai cũng nhận lời. Chỉ mỗi mình Tư Tồn lấy lí do phải về nhà người
thân có việc gấp nên vừa nộp xong bài, cô đã chạy biến khỏi phòng thi,
mặc cho ánh nắng gay gắt đang chiếu rọi khắp sân trường.

Tư Tồn
vận áo kẻ trắng, quần xanh quân đội, tất và giày đều màu đen. Dưới cái
nắng chang chang, mồ hôi chẳng mấy chốc đã chảy ròng ròng trên gương mặt thanh tú của cô. Cô và Mặc Trì đã hẹn nhau từ tuần trước rằng sẽ về nhà ngay sau khi thi xong. Đã hơn nửa tháng không được gặp nhau, cả hai đều nóng lòng nóng ruột chẳng khác nào cặp vợ chồng vừa mới kết hôn vậy.

Con đường dài tít tắp hồ như bị nung chảy dưới ánh mặt trời chói chang buổi giữa trưa. Tư Tồn chạy bộ trên con ngõ nhỏ, hai bên đường lá ngô đồng
tỏa ra đan vào nhau tựa như một chiếc lều lớn được dựng lơ lửng giữa bầu trời. Gió lùa lá cây xào xạc, cũng xua vợi đi cái nắng như thiêu như
đốt ngoài kia và để lại trên làn da cô cảm giác mát mẻ. Loài cây leo
không tên che phủ những bức tường gạch hai bên đường. Xung quanh khu nhà họ Mặc cảnh đẹp không tả xiết, nhưng Tư Tồn chẳng còn tâm trạng mà
thưởng thức, chỉ muốn nhanh như gió ùa vào nhà gặp Mặc Trì. Chạy một
mạch đến trước cổng, cô vội lục tìm chìa khóa. Đột nhiên, một tiếng thở
dài sau lưng khiến cô giật mình, quay đầu lại nhìn...

“Trời ơi! Sao anh lại ở đây?”, hóa ra Mặc Trì đang ở sau lưng cô. Tư Tồn quay người về phía anh, hai tay lay mạnh vai anh.

“Mắt của em có làm sao không thế? Anh ở đây đợi em đã lâu lắm rồi, nhìn thấy em từ lúc em mới đến đầu ngõ ấy, thế mà em lại chạy vụt qua, như thể
anh là người vô hình vậy đấy”, Mặc Trì vờ buồn rầu nói.

“Cũng chỉ vì em sợ anh nóng lòng đợi em về ăn cơm thôi mà”, Tư Tồn vui vẻ lay vai Mặc Trì. Anh bị cô lay đến mức đứng không vững,