pacman, rainbows, and roller s
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328571

Bình chọn: 8.00/10/857 lượt.

ết
bụi than bám trên đó rồi khẽ mở miệng cắn một miếng. Bắp ngô bên ngoài
thì cháy, bên trong thì sống nhưng mùi hương thơm nức mũi.

“Thơm quá, anh mau ăn thử một miếng đi. cẩn thận kẻo bỏng nhé”, Tư Tồn vừa nói vừa đưa bắp ngô tới trước miệng Mặc Trì.

Lời dặn dò của Tư Tồn vẻ như đã muộn. Mặc Trì bị bỏng tới mức thở hắt ra,
cùng lúc nước miếng cứ thế trào ra bởi nướp ngô non trong miệng thật sự
hấp dẫn. Hai người thay nhau anh một miếng, em một miếng, chẳng mấy mà
gặm hết bắp ngô. Tình thực, điều kiện ăn uống ở gia đình Thị trưởng
không tồi chút nào, những người được thuê về làm việc đều phải trải qua
một khóa đào tạo về dinh dưỡng trước khi bắt tay vào iàm chính thức. Món ăn nấu ra không những phải ngon miệng, đẹp mắt, mà còn phải chú trọng
cân bằng dinh dưỡng. Bữa sáng có sữa bò, bữa trưa có cá thịt, bữa tối
rau xanh, họ không bao giờ để hai đứa trẻ phải âu lo chuyện ăn uống. Dẫu vậy, một bắp ngô nướng thơm ngon nhường này e là cô giúp việc chưa từng làm được. Ăn xong, toàn bộ phần dưới cằm của Tư Tồn đã trở nên đen kịt, bởi ngô thì bị cháy đen mà cô vẫn đưa lên miệng gặm một miếng rõ to.

Mặc Trì thấy vậy liền trêu: “Xem kìa, trông em như con mèo mướp ấy”.

“Thế thì đã làm sao, chốc nữa về nhà em rửa mặt là được rồi”, Tư Tồn chẳng mảy may để ý đến điều ấy.

Mặc Trì cười nói: “Sao hồi trước anh không nhận ra em ghê gớm thế này nhỉ?” Bộ dạng sợ sệt của cô trong ngày đầu tiên bước chân vào nhà họ Mặc còn
đọng mãi trong tâm trí anh.

Tư Tồn cười hì hì không đáp lại. Giờ
đây, ở trước mặt anh, cô luôn cảm thây thoải mái, an lòng, chẳng cần
phải lo nghĩ hay sợ hãi điều gì.

“Em đúng là đồ ngôc, rõ ràng đã
chạy thoát rồi sao còn quay lại? Em không sợ bác nông dân ấy lên cơn
giận dữ sao?”, Mặc Trì tán thưởng cô theo cách riêng của mình.

“Em sợ bác ấy bắt nạt anh”.

“Lẽ nào anh vô dụng đến mức cần một cô bé như em bảo vệ sao?”, Mặc Trì nhìn xuống chân mình, vờ làm bộ không vui.

“Tuyệt đối không phải như vậy đâu”, Tư Tồn vội vã giải thích: “Em sợ anh chưa
từng làm chuyện xấu bao giờ, lúc bị bắt e không biết đường thoát thân”.

“Kinh nghiệm trận mạc của em cũng dạn dày gớm nhỉ? Xem ra, em đã tái phạm
nhiều lần rồi đúng không?”, Mặc Trì dường như đã “nghiện” đấu khẩu với
cô. Khi mối quan hệ của họ đã trở nên thân mật, anh mới phát hiện, hóa
ra cô cũng là người mồm mép lanh lợi.

“Cái gì mà kẻ tái phạm chứ? Chẳng qua là vì nông dân ở thành phố các anh ki bo quá đấy thôi, bẻ mấy bắp ngô cũng tính là ăn trộm...”, Tư Tồn lại bắt đầu nói với giọng phẫn nộ.

“Thôi được rồi, cái gì mà nông dân thành phố với cả nông
thôn, em lại nói năng linh tinh rồi đấy. Mau ra đây để anh chải lại tóc
cho nào”. Hai bím tóc của Tư Tồn lúc này đã sổ hết cả ra, bù xù như tổ
quạ.

Tư Tồn liền ngồi quay lưng vào Mặc Trì, cảm nhận rõ anh đang tháo hai bím tóc của cô ra và nhẹ nhàng vuốt lại. Trong thời kì loạn
lạc, anh và em gái đã phải dựa vào nhau mà sống nhưng anh cũng chưa từng chải tóc cho em gái. Hôm nay nhìn mái tóc rối bù của Tư Tồn, đột nhiên
anh lại có mong muốn được chải tóc cho cô. Đây là lần đầu tiên anh chạm
vào mái tóc của một người con gái, động tác có phần luống cuống nhưng
cảm giác lại vô cùng kì diệu. Ngón tay anh đan vào làn tóc dày mềm mượt
rồi nhẹ nhàng vuốt lại đám tóc rối cho chỉnh tề. Lần này, Tư Tồn không
trêu chọc anh cũng không đâu khẩu với anh. Cô ngồi yên lặng, chờ anh tết tóc cho mình, bỗng nhiên nhớ đến một bài thơ cổ đã từng học: “Kết tóc
nên duyên vợ chồng, ân ái không nghi hoặc”. Bài thơ ấy chắc hẳn nói về
hình ảnh của họ ngay lúc này đây. Cô len lén quay đầu nhìn khiến bàn tay đang mải tết tóc của anh bỗng trở nên quýnh quáng. Làm ra vẻ phiền não, anh chỉnh đầu cô quay lại. Hai má Tư Tồn thô't nhiên ửng đỏ, cô khẽ mím môi mỉm cười.

Bóng chiều dần buông, Tư Tồn dìu Mặc Trì tới bên
bờ sông, vợt nước rửa khuôn mặt lấm lem, còn những vết bẩn trên quần áo
thì không tài nào gột đi được. Hai người cùng nhìn nhau và thấy đối
phương hệt như một chú khỉ nhếch nhác.

“Không sao đâu, giờ này có lẽ mẹ vẫn chưa về, chúng mình có thể lẻn lên phòng”, Mặc Trì nói.

Gần đây, công việc của vợ chồng Thị trưởng Mặc quả thực vô cùng bận rộn, họ hiếm khi về nhà trước chín giờ tối.

Dưới ánh trăng, Mặc Trì và Tư Tồn cùng thong dong dạo bước về nhà, chẳng
khác nào đang thưởng thức một thú vui tao nhã. về đến cổng, ánh mắt của
cả hai không khỏi bị hút vào ngôi nhà trước mặt. Bình thường sẽ không có ai ở nhà vào giờ này, nhưng hôm nay đèn điện lại sáng trưng.

“Mọi người chắc đã ăn cơm xong và về phòng rồi. Chúng mình chỉ cần nhẹ nhàng trở về phòng, tắm giặt sạch sẽ thì không phải lo gì nữa”, Mặc Trì lên
tiếng an ủi Tư Tồn. Thật ra, tim anh cũng đang đập thình thịch, bộ dạng
nhếch nhác này nhỡ đâu bị bố mẹ nhìn thấy thì chuyện Tư Tồn bị đình chỉ
học cũng theo đó mà vỡ lở mất.

Người xưa nói thật chẳng sai:
“người tính không bằng trời tính”. Vừa bước vào cửa, Mặc Trì và Tư T