Insane
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328881

Bình chọn: 7.5.00/10/888 lượt.

một cách
điêu luyện, chỉ có điều nếu đi lại quá lâu chân phải sẽ rất đau. Anh
cũng không mấy bận tấm tới điều ấy, chỉ đơn giản cho rằng, do mình lâu
ngày không đi lại, thiếu luyện tập mà thôi. Nhưng Giang Phinh Đình lại
nhanh'chóng nhìn ra vấn đề trong cách đi cứng nhắc của anh. Hôm đó, sau
bữa tối, Mặc Trì đứng lên một cách khó khăn, Giang Phinh Đình đột nhiên
nói: “Anh Mặc Trì, em có thể kiểm tra chân giúp anh được không?”

Mọi người nghe cô nói đều lấy làm ngạc nhiên. Mặc Trì vốh dĩ không thích
người khác chú ý tới chân của mình, dù là chân trái khiếm khuyết hay
chân phải cứng nhắc đều là những thứ cấm kị trong lòng anh.

Ngay cả đối với người mà anh không có gì phải giữ kẽ như Tư Tồn, anh cũng
không bao giờ đồng ý cho cô xem đôi chân tàn tật của mình. Quả nhiên,
sau câu nói của Giang Phinh Đình, sắc mặt Mặc Trì tái nhợt, hai tay gắng sức nắm chặt đôi nạng. Không muô"n làm cô phải khó xử, anh nhanh chóng
điều chỉnh lại cảm xúc rồi mỉm cười nói: “Chân của anh đã thành ra như
vậy rồi, có gì đáng xem nữa đâu?”

“Nếu như em đoán không sai,
chân phải của anh bị viêm khớp và gai xương rất nặng. Hơn nữa, gần đây
còn nghiêm trọng hơn trước”, Giang Phinh Đình nói.

“Sao lại thế
được?”, Tịnh Nhiên hốt hoảng nói: “Trước đây anh mình chỉ ngồi xe lăn,
bây giờ có thể đứng dậy được rồi, vậy phải là tiến triển tốt chứ, sao
lại nghiêm trọng hơn được?”

Tư Tồn lo âu nhìn Mặc Trì, cô đỡ anh
ngồi xuống, đôi tay vô thức xoa nhè nhẹ lên đầu gối anh: “Có phải anh
lại ương bướng không? Cứ để cô ấy kiểm tra xem sao nhé”. Với Tư Tồn, chỉ cần là những người học y đều được cô coi là bác sĩ, nên ít nhiều có
phần kính nể.

“Con hãy để Tiểu Giang xẹm giúp, lỡ đâu bệnh nặng thì phải nhanh chóng tới bệnh viện điều trị”, Trần Ái Hoa cũng thêm vào.

“Chân của con tự con biết, không sao cả”. Mặc Trì tỏ radchông vui, xách nạng
lên toan đứng dậy bỏ đi nhưng chân lại không tài nào động đậy được.

Tư Tồn nhìn Giang Phinh Đình với ánh mắt van nài, cô nói: “Em hãy thử kiểm tra giúp anh ấy xem!”

Giang Phinh Đình đi tới trước mặt Mặc Trì, quỳ xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Ong
bà nội, ba mẹ em đều là bác sĩ Khoa Xương. Mưa dầm thấm lâu, cộng thêm
sau này được học chính quy nên em cũng hiểu biết ít nhiều về lĩnh vực
này. Anh hãy để em kiểm tra xem sao”. Nói rồi, không đợi Mặc Trì đáp
lời, cô đã vén ông quần anh lên.

Mặc Trì đang mặc quần thể thao
rộng rãi nên Giang Phinh Đình dễ dàng vén lên tới tận đầu gối. Đầu gối
nhợt nhạt của Mặc Trì dần dần lộ ra, tất cả mọi người đều ớn lạnh. Nó đã sưng to tới mức một nửa gần như trở nên trong suốt, hình dạng méo mó.
Giang Phinh Đình tiếp tục ấn xuô'ng, chỗ đó lập tức ximt hiện một cái
rãnh sâu. Mặc Trì đau đến toát mồ hôi lạnh.

“Anh Mặc Trì, khớp
đầu gối của anh bị tích nước nghiêm trọng, hiện tại tốt nhất anh không
nên đi lại để cho chân được nghỉ ngơi, nước tích đọng sẽ tự nhiên được
hấp thu”, Giang Phinh Đình nói.

“Không được”, Mặc Trì ngắt lời cô: “Hàng ngày anh còn phải đi làm, sao mà nghỉ ngơi được chứ”.

Giang Phinh Đình nắm chắc phần bắp chân yếu ớt của anh, sau đó nhè nhẹ kéo
ra, giúp chân anh bắt đầu cử động lại. Mỗi lần như thế, đầu gối lại phát ra tiếng đầu xương chạm vào nhau khiến Mặc Trì vô cùng đau đớn. “Chân
của anh tự anh sẽ hiểu rõ nhất, mỗi lần bước đi, gai xương đều chạm vào
phần khớp và da thịt, khiến cho chứng viêm ngày càng nghiêm trọng. ít
nhất anh cũng nên tới bệnh viện để hút mủ ở chân ra”.

Mặc Trì tức giận quay đầu đi, Giang Phinh Đình chỉ là bạn học của em gái anh, lấy tư cách gì mà lên mặt dạy dỗ anh chứ?

Nhưng Trần Ái Hoa lại rất tin tưởng những gì Giang Phinh Đình vừa nói, đã
ngay lập tức gọi điện cho bác Chương báo sáng sớm ngày mai đến đưa Mặc
Trì tới bệnh viện.

Mặc Trì đành miễn cưỡng xin nghỉ phép một
ngày. Đi theo “hộ tống” anh tới bệnh viện là cả một đoàn người. Vị bác
sĩ thường xuyên khám bệnh cho Mặc Trì là Viện trưởng Trình, năm nay đã
ngoài năm mươi tuổi, đức cao vọng trọng, mái tóc và lông mày đều bạc
trắng, song giọng nói vẫn sang sảng, tính cách cũng rất thoải mái. Đầu
tiên, ông lên tiếng khen ngợi Mặc Trì: “Trông cháu càng ngày càng có
tinh thần, quá trình hồi phục khá đấy chứ, đã có thể đi bộ được rồi!”.
Nhưng ngay sau đó ông lập tức chuyển đề tài, trợn trừng mắt nói: “Tuy
nhiên khi đi lại cậu không cảm thấy đau sao? Đầu gối đã tích nước nghiêm trọng thế này rồi mới đến tìm bác Trình của cậu hả?”

“Bao giờ cái chân này của cháu không thấy đau nữa cháu mới tới tìm bác”, Mặc Trì vẫn bướng bĩnh nói.

Trần Ái Hoa nghiêm mặt: “Mặc Trì, con nói chuyện với bác Trình kiểu gì vậy!”

“Cô Trần, những gì anh Mặc Trì nói là thật đấy ạ. Gai xương là di chứng sau khi gãy, chỉ cần động đậy một chút cũng thấy đau rồi. Nếu anh ấy không
cảm thấy đau nữa, tức là không còn tri giác, chẳng phải càng nghiêm
trọng hơn sao?”, Giang Phinh Đình nói xen vào.

Viện trưởng Trình lớn tiếng: “Cô gái này giỏi thật đấy! Rất hiểu về xươ