
cho mình là đấng cứu sinh, toàn lo chuyện
bao đồng, thật sự khiến người khác không thể chịu nổi”, Mặc Trì phản
bác.
“Anh nói xem, Từ Lan với Giang Phinh Đình, ai xinh hơn?”, Tư Tồn lên tiếng khích bác.
“Anh hoàn toàn chẳng thể phân biệt nổi hai người đó nữa”, Mặc Trì cười đáp.
Tư Tồn nghe xong câu ấy thấy vui vẻ vô cùng. Hai người vừa đi vừa nói
chuyện, cười đùa rôm rả suốt dọc đường, cuối cùng cũng về tới nhà. Âm
thanh tiếng dương cầm trùm phủ cả căn nhà trong bóng chiều dần buông.
Theo lời dặn dò của bác sĩ, hàng ngày Tư Tồn đều thay băng giúp Mặc Trì. Tối hôm đó, khi cô vừa mới gỡ bông băng ra, Giang Phinh Đình đã gõ cửa đi
vào và mỉm cười nói: “Anh Mặc Trì, để em giúp anh thay băng nhé”.
Tư Tồn tay vẫn cầm bông băng, lạnh lùng nói: “Chị giúp anh ấy thay là được rồi”.
“Chị có biết gì về y đâu, cứ để em làm cho”. Giang Phinh Đình ngồi đối diện trước mặt Mặc Trì, tay đã cầm bông băng.
“Không cần đâu!”, Tư Tồn nhanh chóng giành lại, Mặc Trì cũng nói: “Tư Tồn làm cho anh là được rồi”.
“Anh Mặc Trì, anh đừng khách khí, những chuyện băng bó thế này em thành thạo hơn chị Tư Tồn, cũng đỡ khổ cho anh hơn”, Giang Phinh Đình tủm tỉm cười rồi giằng lại bông băng.
“Gì vậy chứ? Lẽ nào tôi thay băng cho
Mặc Trì là làm khổ anh ấy sao?”. Trong khi Tư Tồn còn đang mải tức giận, Giang Phinh Đình đã kịp băng bó xong, cô còn nắm chân Mặc Trì giúp anh
thử cử động. “Anh Mặc Trì, chân của anh bị tổn thương đã lâu, càng phải
chú ý chăm sóc nhiều hơn đấy nhé”.
Mặc Trì gật đầu đáp: “Cảm ơn em rất nhiều. Bây giờ anh cần thay đồ để lát xuống ăn cơm”.
Nghe ra ý đuổi khéo của Mặc Trì, Giang Phinh Đình biết điều rút lui Cô gái
ấy vừa ra khỏi phòng, Tư Tồn liền quay lưng lại vẻ giận dỗi.
Mặc Trì khẽ chạm vào cánh tay cô nhỏ nhẹ hỏi: “Em làm sao thế?”
“Anh biết rồi còn hỏi”, Tư Tồn đáp lời nhưng vẫn không thèm quay đầu lại.
“Em ghen đấy à?”, Mặc Trì cười nói.
“Sao anh lại để cô ta băng bó? Lẽ nào anh cũng cho rằng người ta băng bó giỏi hơn em sao?”
Biết thế nào Tư Tồn cũng sẽ giận dỗi về chuyện này, Mặc Trì đã kịp thời ứng
phó: “Người ta là khách trong nhà mình, theo lẽ thường phải giữ chút thể diện cho cô ấy chứ”.
“Hồi em còn là khách ở đây, anh đâu cho em
tí thể diện nào? Mới đến được hai ngày, chẳng phải anh đã đuổi em đi đây thôi!”, Mới giận dỗi một chút mà cô đã lôi chuyện từ thời xa lắc xa lơ
ra để kể tội anh.
Mặc Trì suýt nữa thì quên bẵng mất chuyện này.
Năm đó, không muốn vì mình mà làm lỡ dở cả cuộc đời Tư Tồn, song lại bị
mẹ ép đến đường cùng, anh mới đành nghĩ ra đủ mọi “hạ sách”, từ lạnh
nhạt đến mắng chửi, rồi lại đuổi đi hòng khiến cô từ bỏ. Không ngờ cô
dâu nhỏ của anh cũng thuộc dạng cố chấp, vì một lời thề với Lưu Xuân
Hồng mà quyết “ở lì” trong nhà họ Mặc; và càng không thể ngờ, anh với cô giờ đây càng ngày càng yêu thương, gắn bó với nhau.
Giờ nghĩ lại chuyện cũ, Mặc Trì cũng không khỏi cảm thấy cách làm năm xưa của mình
rất quá đáng, liền kéo tay Tư Tồn lại nói: “Ngày đó anh đã sai rồi, giá
biết trước em là một cô gái đáng yêu đến thế”.
Không ngờ câu xu
nịnh này chỉ thêm chọc giận “tổ kiến lửa” Tư Tồn: “Hôm nay anh khách khí với người ta cũng vì người ta đáng yêu phải không?”
Trán Mặc Trì nổi gân xanh, ai bảo Tư Tồn thông minh mà sao đến môn Toán cũng học
không nổi; ai bảo cô ấy ngốc nghếch mà sao phản ứng thần tốc, miệng lưỡi sắc sảo làm vậy? Cô ấy đôi lúc hồ đồ, đôi lúc lại mẫn tiệp, thế nên đã
đem đến cho anh niềm vui vô cùng tận. Nhưng những lúc cô ấy tức giận như thế này thì quả thực đau đầu biết bao.
“Đang nói về chuyện vợ chồng trăm năm, tự dưng em lôi Giang phinh Đình ra làm gì? Cô ta đâu phải vợ anh?”
Quả nhiên, Tư Tồn không cãi lại được. Mặc Trì vẫn nắm chặt tay cô, đợi cô
quay đầu lại. Ai ngờ cô vung tay anh ra, chạy tới góc tường khóc thút
thít.
“Em lại làm sao thế?” Mặc Trì hốt hoảng, không kịp cầm
nạng, vội vàng nhảy lò cò tới bên Tư Tồn: “Được rồi, là anh sai, em đừng khóc nữa. Hay là em tháo ra băng lại cho anh, được không?”
“Chân anh sưng đến mức này mà em không nhận ra, lại để người ngoài nhìn ra trước”, Tư Tồn vừa khóc vừa mếu máo nói.
Hóa ra, đây mới là ngọn nguồn nỗi ấm ức của cô!
Mặc Trì ôm cô từ phía sau, cảm động nói: “Chân trái của anh chỉ còn vài cen - ti - mét, chân phải cũng biến dạng rồi, là anh cố tình giấu không cho em nhìn thấy đấy chứ. Sao có thể để người mình yêu thương nhâ^t nhìn
thấy điểm xấu xí nhất của mình được, anh thực sự rất xấu hể với em”.
Cái từ “người anh yêu thương nhất” quả là một phép thần diệu, trong tích
tắc đã làm tan biến tảng đá nặng trĩu vừa rồi còn chẹt cứng lồng ngực Tư Tồn, rồi trong tích tắc biến thành dòng nước vừa ấm áp vừa ngọt ngào
chảy tràn trái tim cô. Cô quay người lại, vùi đầu vào lòng anh: “Anh là
người tốt nhất, em không cho phép ai chê bảo bối của em”.
“Nhưng anh là người tàn phế”, Mặc Trì n