
ữa tối, trước khi kí túc xá tắt đèn.
Cô khe khẽ cất tiếng hát. Trước kia, cô phải
đi hết hơn nửa tiếng mới về đến nhà, nhưng bây giờ chỉ cần mười lăm
phút. Tư Tồn không khỏi tự ngưỡng mộ mình, nếu không phải cô kiên trì
đòi học đi xe đạp thì làm sao cô với Mặc Trì có nhiều cơ hội gặp nhau
như vậy.
Về đến cổng nhà họ Mặc, Tư Tồn cứ ngồi nguyên trên xe,
lấy chân đẩy cửa đi vào, sau đó nhảy chân sá.o về phòng ngủ, nhưng không thấy Mặc Trì ở trong đó. Cô mím môi, quyết định sang thư phòng tìm anh.
Mặc Trì đang viết chữ, thấy Tư Tồn về, mắt anh sáng lên lấp lánh nhưng tay vẫn không rời bút. “Sao hôm nay em lại về?”, anh hỏi.
“Vì nhớ anh đấy!” Tư Tồn đến bên Mặc Trì, nhìn anh viết chữ. Anh đang đứng
bên bàn làm việc lớn, nách kẹp chặt cây nạng, viết chữ theo lối Thảo
thư, nét bút như phượng múa rồng bay. Mặc Trì đã từng dạy Tư Tồn viết
chữ theo lối Chính Khải, nhưng chưa từng biểu diễn viết Thảo thư trước
mặt cô. Tư Tồn ngớ người ra, chăm chú nhìn theo từng nét bút của Mặc
Trì, cố đoán xem anh đang viết gì. Tuy không nhận được hết mặt chữ nhưng cô nhận ra anh đang viết bài thơ Gửi cây sồi của nữ thi sĩ Thư Đình.
“Nếu như em yêu anh Tuyệt đối không giống dây hoa lăng tiêu kia Bám vào cành cao của anh để huyênh hoang Củng không học đấm chim ngốc nghếch sỉ tình Vì bóng râm ha mà suốt ngày lặp lại bản tình ca đơn điệu”.
Gửi
cây sồi là bài thơ mà cả cô và Mặc Trì đều vô cùng yêu thích. Hồi đầu,
cô chép lại bài thơ này từ báo trường rồi gửi về cho Mặc Trì. Mặc Trì
viết trong thư rằng, nội dung bài thơ này chính là nói về tình yêu của
họ. Tình yêu của họ không phải là sự thương hại, đó là chung vai sát
cánh, cùng trên một con thuyền bất kể mưa to gió lớn.
Từ đó, Tư
Tồn càng yêu thích bài thơ này hơn. Càng đọc cô càng cảm thấy nhân vật
chính mà Thư Đình viết trong đó chính là cô và Mặc Trì. Anh giống như
một cây sồi cao lớn, có sức hấp dẫn, có chiều sâu, còn cô giô"ng như một cây bông yên tĩnh, dịu dàng, kiên định đứng bên cạnh anh, cùng anh đối
mặt với mưa gió bão bùng, tâm đồng ý hợp.
Tư Tồn tiếp tục khẽ
khàng nhẩm đọc theo nét bút của Mặc Trì. “Chúng ta cùng nhau gánh vác
gió lạnh, phong ba, sấm sét. Chúng ta cùng nhau chia sẻ sương mù, ban
mai, cầu vồng tưởng như vĩnh viễn chia li nhưng lại cả đời bên cạnh đấy
mới là tình yêu vĩ đại kiên trinh chính là đây không chỉ yêu bờ vai rộng lớn của anh còn yêu lòng kiên định của anh, vùng đất dưới chân anh”.
Tới lúc Tư Tồn đọc xong câu cuối cùng, Mặc Trì cũng đã hoàn thành tác phẩm
thư pháp của mình. Anh rửa sạch bút rồi gác sang một bên. Tư Tồn lập tức bám vào vai anh, nũng nịu: “Anh viết Thảo thư đẹp thế mà không chịu dạy em gì cả”.
“Em còn dám nói anh à? Đến những đường nét cơ bản em cũng không chịu học hành tử tế thì viết Thảo thư thế nào được?”
“Lần trước, người khen em viết đẹp chính là anh còn gì”, Tư Tồn bĩu môi nói.
“Chữ của em chỉ đẹp nếu đem so sánh với những người bình thường, còn nếu là
thư pháp thì...”, Mặc Trì cố ý dài mặt ra: “vẫn còn xa vời lắm”.
“Đằng nào chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian. Anh từ từ dạy em, em sẽ dần
dần luyện”, Tư Tồn cười hì hì nói. Đợi khi chữ đã khô, cô cuốn bức thư
pháp lại: “Bây giờ cái này thuộc về em. Sau này em sẽ đóng khung treo
trên đầu giường mình”.
“Nếu người ta hỏi ai viết thì em trả lời sao?”
“Em nói là chồng em viết”, Tư Tồn trả lời không chút do dự. Mặc Trì vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Em không nói là người thân nữa sao?”
“Chồng thì cũng là người thân chứ sao. Chồng là người thân nhất luôn”. Tư Tồn
không cố ý giấu giếm chuyện cô đã kết hôn, nhưng cũng không có cơ hội
tiết lộ với các bạn cùng phòng. Thấy tuổi cô còn nhỏ, bạn học nghiễm
nhiên đều cho rằng cô vẫn độc thân, nên chưa bao giờ có ai hỏi cô về
chuyện này.
Mặc Trì vuốt mái tóc cô nói: “Em đói rồi phải không?
Để xem hôm nay cô giúp việc làm món gì, nếu không đủ anh sẽ bảo cô nấu
thêm”.
“Có gì thì ăn nấy. Anh đừng động đậy, để em dựa vào anh
một lúc”. Cô vùi đầu vào lòng anh, hít hà cái mùi vị luôn khiến cô cảm
thấy an lòng.
Họ cùng nhau dùng bữa tối. Khi màn đêm buông xuống, Mặc Trì nói: “Để anh đưa em về trường”.
“Không cần đâu, tự em đi xe về được”.
“Trời tối rồi, anh không yên tâm”. Mặc Trì không để cô nói thêm liền lên tầng thay quần áo, xỏ chân vào đôi giày được cô mua tặng.
“Vậy để em đèo anh nhé”.
“Vừa mới biết đi xe chưa được bao lâu đã đòi chở người. Em cứ để xe ở nhà,
cuối tuần ngồi xe buýt về, sáng thứ Hai tuần sau lại đạp xe đến trường”.
Mặc Trì và Tư Tồn chung vai bước trên đường, chầm chậm đi tới trường học.
Lúc này, đèn điện trong giảng đường vẫn sáng trưng, Mặc Trì nói: “Em mau vào trong đi, còn kịp một tiết tự học buổi tối' đấy”.
“Đường xa như thế, anh có mệt không? Hay anh vào phòng học của chúng em nghĩ một lúc rồi hãy về”.
“Không cần”. Mặc Trì xua xua tay, ý bảo cô hãy mau vào trường. Khi bóng cô đã
mất hút vào bón