Teya Salat
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329742

Bình chọn: 8.00/10/974 lượt.

>“Dễ chịu lắm, những gì em mua anh đều cảm thấy dễ chịu”, Mặc Trì gật đầu nói.

“Nếu dễ chịu thì anh không được cởi ra đâu nhé. Hai ngày nữa em quay lại
trường rồi, ngày ngày anh phải đi đôi giày em mua tặng nhé. Lúc nào cũng phải nghĩ đến em, nhớ viết thư cho em mỗi ngày”. Tư Tồn không hề khách
khí: “bố trí” nhiệm vụ cụ thể cho Mặc Trì. Bình thường anh đều mua quà
cho cô, còn cô chỉ có thể viết tặng anh một bài thơ. Mặc Trì hồi âm lại
cũng viết thơ cho cô, thậm chí anh còn viết hay hơn rất nhiều. Hai năm
qua, những lá thư của họ đã tích đầy cả ngăn kéo, nhưng xem ra cả hai
vẫn chưa hề tỏ ra nhàm chán với cách trao đổi này.

Tư Tồn, theo
thói quen, cất chiếc giày trái mà Mặc Trì không đi tới vào tủ. Ớ nơi làm việc, Mặc Trì quen với một quân nhân tàn tật bị mất một chân phải. Cả
gia đình anh ta năm người phải sông dựa vào trợ cấp của Nhà nước, cuộc
sống vô cùng khó khăn. Cỡ chân của người đó cũng tương tự cỡ chân của
anh nên Mặc Trì thường dặn Tư Tồn cất chiếc giày anh không đi đến vào tủ để mỗi năm gửi cho người đó một lần.

Nhưng lần này, khi thấy Tư
Tồn định cất chiếc giày trái, anh liền ngăn cô lại. Anh cầm chiếc giày
lên rồi nâng niu đặt trở lại hộp. “Cái này không đem cho được, anh sẽ
giữ lại”.

Tư Tồn ngạc nhiên tròn miệng. “Giày của vợ tặng, anh
không nỡ đem cho người khác, không dùng đến cũng cứ để đó ngắm”, Mặc Trì nói.

Lần này Tư Tồn phản ứng tức thì, cô nói: “Ai bảo không dùng đến nào? Em đọc sách thấy người ta nói, sau này khoa học phát triển,
anh có thể lắp chân giả. Lắp chân giả rồi sẽ đi lại được như người bình
thường, đến lúc đó chắc chắn sẽ dùng tới chiếc giày này”.

Mặc Trì khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Mấy ngày sau, Tư Tồn đạp xe tới trường tham dự buổi lễ khai giảng. Quả
thực, chiếc xe đạp nữ hiệu chim bồ câu của cô rất chắc chắn, sáng bóng
như mới.

Tư Tồn đã bước vào học kì hai của năm học thứ ba. Cuộc
sống ở trường đại học đã trôi qua quá nửa, các cô gái phòng 302 đều trở
nên trưởng thành hơn. Trong các cuộc nói chuyện, họ bắt đầu quan tâm đến định hướng công việc sau ngày tốt nghiệp.

Mỗi người đều có một
ước vọng riêng. Ước mơ của Vu Tiểu Xuân là được trở về thủ đô Bắc Kinh.
Trương Kế Phương và Đổng Lệ Bình hi vọng được ở lại thành phố" X, nhưng
bạn trai của họ cùng ở Thẩm Dương nên mỗi khi nhắc đến vấn đề này, họ
đều thấy tiến thoái lưỡng nan. Lưu Anh nói chắc như đinh đóng cột rằng
mình sẽ quay lại Tân Cương. Gia đình chị đang ở đó chờ ngày chị trở về,
chị không có lựa chọn nào khác. Tô Hồng Mai trở lại kí túc sau kì nghỉ
hè nhưng không còn tham gia những buổi vũ hội, cũng không nói chuyện với mọi người. Cô ta tự nhốt mình trong màn, ngồi thần người ra, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Trên đường tới giảng đường tự học, Vu
Tiểu Xuân nói Tô Hồng Mai đang thất tình, thế nhưng tâm tư của Tư Tồn
đều đặt cả vào sách vở, cô chỉ vu vơ nói: “Không có chuyện đó đâu”.

“Mình nghe mấy người bên Khoa Địa chất kể lại, cô ta với Giang Thiên Nam đã
chia tay rồi, vì cái tên họ Giang kia không chịu nổi tính khí tiểu thư
của Tô Hồng Mai. Nên nhớ, Giang Thiên Nam cũng thuộc hàng con ông cháu
cha, đời nào hắn chịu thuận theo ý cô ta”, Vu Tiểu Xuân tiếp tục nói
thao thao.

“Ừ”. Tư Tồn đáp lại nhưng tâm tư dường như đang bay bổng ở tận đâu.

Đột nhiên, Vu Tiểu Xuân đứng lại, nghiêm túc nhìn Tư Tồn hỏi: “Tư Tồn,
chúng mình chơi thân đã mấy năm nay rồi, hãy khai thật với mình đi, cậu
có bạn trai chưa?”

“Hả?”, Tư Tồn dừng bước, không biết nên trả lời ra sao.

“Cuối tuần nào cậu cũng về nhà thăm người thân. Người đàn ông đó có phải là bạn trai cậu không?”

“Anh ấy là...”, Tư Tồn đỏ mặt đang định khai thật thì đột nhiên phía sau có người gọi cô.

Tư Tồn quay đầu lại, thấy một nam sinh mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đang chạy
về phía mình. Nam sinh đó vui vẻ nói: “Chung Tư Tồn! Từ xa đã nhận ra em rồi!”

“Lưu Trí Hạo!”, Tư Tồn cũng nhận ra người đó là đàn anh
khóa trên. Sau khi tốt nghiệp, Lưu Trí Hạo tới học nghiên cứu sinh ở một trường sư phạm, cũng coi như được nở mày nở mặt. Anh ta và Tư Tồn tuy
cùng tự học với nhau vài lần nhưng xét về quan hệ cá nhân thì không lấy
gì làm sâu sắc. Nếu không có lần gặp gỡ này, cô gần như đã quên mất mình từng quen biết vị đàn anh đang đứng trước mặt đây. “Năm nay anh đã tốt
nghiệp chưa?”, cô vui vẻ hỏi.

“Tôi tốt nghiệp rồi! Lưu Trí Hạo đắc ý nói: “Tôi được điều về Đại học Phương Bắc, giảng dạy môn Văn học hiện đại”.

“Ô, kì này bọn em sẽ học môn đó. Anh là thầy của bọn em rồi”.

Lưu Trí Hạo mỉm cười gật đầu. Anh đeo một cặp kính lớn, trông già dặn hơn
trước rất nhiều. “Ngoài nhiệm vụ giảng dạy, tôi còn phụ trách đoàn thể.
Buổi liên hoan đón sinh viên mới của trường cũng do tôi tổ chức. Tư Tồn, em văn hay chữ tốt, có thể tham gia viết bài cho Đoàn ủy được không?”

“Được thôi ạ!”, Tư Tồn không nghĩ ngợi gì mà nhanh nhảu đồng ý. Từ trước tới
giờ, cô luôn sợ lãnh đạo và giáo viên nên tuyệt đối phục t