XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329723

Bình chọn: 7.00/10/972 lượt.

g đó thôi, anh tự đi được”.

Tư Tồn cau mày, trợn mắt nhìn anh: “Em bảo anh ngồi thì anh cứ ngồi! Có phải em chưa từng đẩy anh bao giờ đâu?”

Mặc Trì nhìn cô vợ trẻ ngày càng bá đạo, bất lực lắc đầu rồi đành ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Về đến nhà, lên tầng kiểm tra, Mặc Trì thấy Tư Tồn đã bị thương chỗ khớp
đầu gối, hai chân tê cứng, không sao co lại được, đành phải nằm ngủ
trong dáng cua bò. Mặc Trì đi tìm thùng thuốc, lấy ra nước muối, thuốc
tím, bông băng. Tư Tồn nằm trên giường toàn thân run bần bật.

“Ngồi dậy nào”, Mặc Trì bắt chước khẩu khí lúc nãy của Tư Tồn. Cô biết điều,
ngoan ngoãn ngồi bên mép giường. Mặc Trì kéo ghế lại, vén tay áo của cô
lên rồi dùng nước muối rửa sạch vết thương.

Tư Tồn xót quá, kêu
toáng cẵ lên: “Anh Mặc Trì tốt bụng ơi, không cần phải làm thế này đâu.
Em ra vòi nước dội một tí thì hai ngày sau sẽ khỏi luôn. Em bảo đảm
đấy”. Mặc Trì không để ý những gì cô nói, đợi vết thương sạch sẽ, anh
liền bôi thuốc tiêu viêm lên đó. Tư Tồn đau muốn nhảy dựng ỉên: “Anh Mặc Trì ơi, anh bôi thuốc còn đau hơn cả lúc bị ngã...”

“Băng bó xong sẽ không đau nữa”.

Mặc Trì mím môi lại, không dám nói gì nữa. Anh chăm chú nhìn vào vết thương của cô, hàng mi dài che khuất đôi mắt đen sâu thăm thẳm. Anh vừa bôi
thuốc vừa khẽ thổi nhè nhẹ vào vết thương. Luồng gió mát lành dễ chịu ấy khiến trái tim Tư Tồn rung lên, một cảm giác ngọt ngào dâng đầy, nỗi
đau đớn lúc trước hồ như hoàn toàn tiêu tan.

Băng bó cánh tay
xong, Mặc Trì liền nhẹ nhàng cởi áo ngoài của cô ra. Ông tay áo đã nát
bươm, một chiếc sơ mi hoa đang đẹp là thế, bây giờ chỉ còn nước vào
thùng rác. Hai tay Mặc Trì đặt lên đùi cô.

Tư Tồn rất tự nhiên vòng tay qua ôm cổ anh, đôi môi khẽ mấp máy, hai má đỏ ứng.

Mặc Trì kéo tay cô xuống: “Đang ban ngày ban mặt, em định làm gì? Anh còn phải bôi thuốc cho em đây này”.

Tư Tồn như chợt tĩnh giấc mộng, mới nhận ra mình đã quá chìm đắm trong sự
ấm áp mà Mặc Trì đem lại, đã bất giác “nghĩ lung tung”. Khuôn mặt cô
càng đỏ ửng, đầu cúi gằm xuống, thẹn thùng không dám nhìn anh.

Mặc Trì lại nhanh nhẹn tháo quần dài giúp cô. Đầu gối của cô vốn trắng như
tuyết, giờ điểm vào vết bầm dập, thâm tím, trông thật là thảm hại. Mặc
Trì thấy lòng đau nhói, mắt nhìn hai viên bông nhúng thẫm nước muôi
nhưng vẫn ngồi thần ra đó, không nỡ xoa lên đầu gối cô.

Tư Tồn
nhắm chặt mắt, hai tay bám lấy thành giường, trông bộ dạng giống như một kẻ tử tù đang chờ lên giàn giáo. Một lúc lâu sau vẫn không thấy động
tĩnh gì, cô mở mắt ra thì thấy Mặc Trì vẫn đang cầm nhíp gắp bông trong
tay.

Tư Tồn thở hắt ra, hoang mang hỏi: “Sao anh không lau nữa?”

Mặc Trì thổi nhè nhẹ vào chỗ vết thương, rồi dằn lòng, xát miếng bông thấm
nước muôi lên đó. Tư Tồn lại đau đớn rên rỉ. Cô đau đến mức chân tay
vung vẩy, đạp loạn cả lên. Một tay Mặc Trì nắm chắc bàn chân cô, tay còn lại nhanh chóng làm sạch vết thương.

Tư Tồn vừa xót vừa đau, vẫn không ngừng rên rỉ. Một lúc sau, Mặc Trì thấp giọng nói: “Băng bó xong rồi, em đừng kêu nữa”.

Tư Tồn im lặng, nhìn anh thu dọn thùng thuốc, rồi cúi xuống nhìn chân
mình. Hai đầu gối cô bị băng bó trắng toát, cứng đơ như cây cột buộc
ngựa.

“Mặc Trì...đau...”, Tư Tồn nũng nịu.

“Đáng đời, ai bảo em đâm vào cột điện?”, Mặc Trì ra vẻ bực bội đáp.

Tư Tồn ấm ức, lẩm bẩm: “Nếu không phải anh gọi em thì em có đâm vào cột điện được không?”

“Đúng, đều là do anh không tốt, anh đã hại em bị ngã”, Mặc Trì đột nhiên trở nên kích động, liền cao giọng.

Tư Tồn hoảng sợ tới mức nín thinh. Anh ấy làm sao thế nhỉ?

Mặc Trì thấy cô mắt chữ A, mồm chữ o nên dằn lòng đi về phía cửa sổ, quay lưng lại phía cô, không nói thêm gì nữa.

Tư Tồn ấm ức muốn chết. Cô đã ngã thành ra thế này rồi, anh không an ủi,
dỗ dành thì thôi, lại cáu kỉnh, nạt nộ cô. Âm ức trong lòng khiến tay
chân càng đau hơn, mắt cô đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

Lúc Mặc Trì quay người lại thì đã thấy Tư Tồn đang khóc như mưa, anh dằn
lòng nói: “Tốt nhất sau này em không nên đi xe đạp nữa, nguy hiểm lắm”.

Tư Tồn hoảng quá, vội đứng dậy lớn tiếng nói: “Có gì mà nguy hiểm? Ngoài đường người ta đi đầy ra đó thôi!”

“Anh bảo không đi là không đi, ngoài đường có ai ngã xe như em không?”, Mặc Trì phản bác.

“Không phải tại em mới học sao?”, Tư Tồn cao giọng.

“Mới học đã ngã thế này rồi, học thêm mấy ngày không biết còn thế nào nữa”.

“Em muốn học đấy, có ngã cũng không cần anh bận tâm!”, Tư Tồn sợ không được tiếp tục đi xe, nói năng không còn giữ chừng mực gì nữa.

“Anh đã nói là em không được phép đi nữa, nghe chưa?” Cô đang đau thế này mà anh vẫn còn đấu khẩu với cô sao.

“Xe của em sao em không được phép đi? Anh là đồ bá quyền, đồ phát xít!” Tư
Tồn tức giận khiến cả khuôn mặt trắng bệch ra, càng nói càng không có
chừng mực.

“Anh phát xít hả?” Mặc Trì giận tím mặt, chỉ vào mũi
mình, nói