Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329731

Bình chọn: 8.00/10/973 lượt.

không ra đầu ra đuôi. “Anh phát xít mà anh còn thương em sao?
Anh phát xít mà anh lại sợ em gặp nguy hiểm? Anh phát xít mà anh...” Anh giận tới mức run rẩy không nói ra lời nữa.

Thế rồi anh chìm vào
im lặng. Nói cho cùng, là do anh lo lắng cho sự an nguy của cô, thế mà
cô đã không cảm kích lại còn nói năng hồ đồ. Trong lòng Tư Tồn dâng lên
cảm giác hổ thẹn, cô ngại ngùng kéo cánh tay anh: “Mặc Trì tốt của
em...”

Mặc Trì vẫn đang bốc hỏa, liền đẩy cô ra: “Đừng có động vào phát xít!”

Tư Tồn làm bộ khoa trương, ôm lấy cánh tay, rồi ngã lăn ra đất: “Ai ui,
đau quá!” Vết thương ở chân va xuống sàn nhà, thật sự khiến cô đau chảy
nước mắt. Hai tay cô khua khua không biết nên che lấy chân hay bọc lấy
tay.

Mặc Trì vội quỳ xuống, đỡ cô dậy: “Đau ở đâu? Để anh xem nào”.

“Chỗ nào cũng đau...” Mặt Tư Tồn lấm lem nước mắt, nửa vì đau, nửa muốn nhõng nhẽo với Mặc Trì.

“Mau đứng dậy, đang bị thương đừng cử động nhiều”. Anh cẩn thận dìu Tư Tồn,
đồng thời cũng nương vào cô để đứng dậy. Anh cúi người xem xét vết băng
trên đầu gối cô, khi không thấy chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm. “Là anh
không bảo vệ được em, anh thật vô dụng”, anh lí nhí nói.

Tư Tồn
mở to mắt, ngạc nhiên. Hóa ra, anh nổi giận không phải vì cô ngang ngạnh mà là anh đang tự trách mình không bảo vệ được cô. Cô vội vã níu tay
anh: “Em không đau đâu, không đau một tí nào luôn”. Để chứng minh cho
anh thấy, cô còn đứng dậy toan đá chân vào không khí.

Mặc Trì vội ngăn cô lại: “Em đừng cử động lung tung, vết thương sẽ khó lành lắm đấy”.

“Anh đừng lo! Da em dày lắm!” Đột nhiên nhớ ra lúc nãy Mặc Trì cũng bị ngã
theo, cô vội nói: “Để em xem anh có bị thương không nào”.

Mặc Trì lấy tay áp lên đầu gối: “Không cần xem, anh không sao cả”.

“Để em xem nào!” Tư Tồn vén ống quần của Mặc Trì lên, đầu gối anh cũng tím
bầm ra rồi, chân gần như đứng không vững, run lên bần bật. Trong đầu gối anh có gai xương, đi lại bình thường cũng còn thấy đau nữa là. Cô dìu
anh lên giường, lòng đau nhói song vẫn làm ra bộ thoải mái: “Chúng ta
đúng là một cặp trời sinh, đến ngã cũng rất ăn ý”.

Nỗi bực tức
trong lòng Mặc Trì lúc này hồ như tan biến hết, anh cười nói: “Em mau
khỏi đi, sắp khai giảng rồi, nếu em cứ đi như cua bò vào lớp học trông
sẽ xấu xí lắm”.

Tư Tồn mặt lem nước mắt, nhưng miệng thì toét ra cười: “Sao như thế được chứ, đi xa đạp rồi sẽ chẳng ai nhận ra nữa cả”.

“Em còn nuôi ý định đi xe nữa sao?” Hóa ra những gì anh nói với cô nãy giờ đều thành công cốc.

“Đương nhiên rồi!”, Tư Tồn bướng bỉnh đáp: “Khó khăn lắm mới học được, đương
nhiên phải đi rồi. Với lại, đạp xe từ nhà đến trường rất tiện. Em có thể về nhà ăn cơm tối hàng ngày, rồi quay lại trường tự học buổi tối”.

Mặc Trì đã thật sự bị cô làm cho cảm động. Hóa ra, tất cả những gì cô làm đều chỉ vì muô'n được ở bên anh nhiều hơn.

Nhưng anh vẫn không yên tâm chút nào: “Với khả năng đi xe bây giờ của em sao?”

“Tập nhiều rồi sẽ thành thạo chứ sao... A phải rồi, Mặc Trì, hồi trước anh có biết đi xe đạp không?”, Tư Tồn đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên biết. Anh biết đi từ hồi tám tuổi cơ. Anh đi xe đạp của ba, cũng y như em bây giờ, ngã thâm tím chân tay, trên chân vẫn còn sẹo đây này”.
Mặc Trì chỉ cho cô xem, đầu gốì phải của anh quả nhiên vẫn còn một vết
sẹo mờ mờ to bằng đồng xu.

“Rồi anh có biết đi không?”

“Đương nhiên rồi”, Mặc Trì kiêu hãnh nói: “Anh chỉ học trong ba ngày là đi
thành thạo. Hồi học cấp hai, hàng ngày anh đạp xe đèo Tịnh Nhiên tới
trường tiểu học rồi mới quay lại trường học của anh”.

“Hì hì, anh học được, em cũng sẽ học được”.

“Nhưng chân em có thể để lại sẹo đấy”, Mặc Trì xót xa nói.

“Sẹo cũng mặc kệ”, Tư Tồn không thèm quan tâm: “Nếu có sẹo thì càng chứng tỏ chúng mình là một đôi trời sinh. Sau này nếu chẳng may thất lạc, có thể dựa vào vết sẹo để tìm lại nhau”. Tư Tồn lắc lư hai chân ra chiều đắc
ý.

“Vậy thì em phải chú Ỷ an toàn, lúc rẽ trái rẽ phải hay khi qua đường đều phải xuống dắt xe đấy nhé”.

“Hì hì, tức là anh đã đồng ý cho em đi xe phải không?”, Tư Tồn vui vẻ nói.

Mặc Trì gật đầu, nhưng trong lòng thầm than thở, lần nào tranh cãi Tư Tồn cũng thắng thế, anh lúc nào cũng phải thỏa hiệp.

“Ha ha... Anh đúng là chồng tốt của em!”, Tư Tồn vui vẻ nói, đột nhiên cô nhớ ra một việc lớn: “Em có thứ này muốn tặng anh”.

Cô lôi ra từ dưới gầm giường một chiếc hộp lớn rồi nói: “Anh mở ra xem đi”.

Đó là một đôi giày da màu đen được làm từ loại da cao cấp, màu sáng bóng.

Tư Tồn đắc ý nói: “Tiền bán băng cassette, em mua cho anh đôi giày này
trước tiên, số còn lại em dồn với tiền tiêu vặt tiết kiệm được để mua xe đạp”.

Mặc Trì cảm động vuốt ve đôi giày trên tay, chất da mềm
mại, đế giày chắc chắn, còn được xử lí đặc biệt để chống trơn trượt. Tư
Tồn nhấc chiếc giày bên phải lên, giúp Mặc Trì đi vào: “Anh thử xem có
dễ chịu không?”


Teya Salat