
huyện ồn ào vừa xảy ra thì phải, đôi mắt
vẫn nhìn vào tờ báo, không như cô bạn cô ấy đã nhỏm ra xem từ lúc nào.
Tuy hơi thất vọng, tôi thấy cũng thật lạ là tại sao cô ấy lại bình thản
đến thế khi mọi người trong quán đều tò mò ra xem. Không lẽ cô ấy lại
tập trung vào tờ báo đến thế sao, hic. Mất công tôi làm người hùng mà.
Tôi tự nhủ thầm như vậy, nhưng tất nhiên tôi không nói ra. Rồi cả buổi
hôm ấy, tôi không sao rời mắt khỏi cô ấy được nữa, nhưng chỉ dám nhìn từ xa thôi, mặc dù tôi rất muốn biết xem cô ấy bao nhiêu tuổi, học trường
nào. Nhìn thì chắc cũng chỉ bằng tuổi tôi thôi. Nhưng không đủ dũng khí
để ra làm quen nữa, chưa bao giờ thấy mình ngốc nghếch đến vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt là như thế. Thời gian qua đi, tôi vẫn làm ở Jewel
nhưng những lần gặp cô ấy là rất hiếm. Mà lần nào vào, cô ấy cũng chăm
chú làm việc gì đó của riêng mình nên tôi cũng chẳng có lý do gì để đến
làm quen. Thời gian cứ trôi qua như thế, tôi có người để dõi theo hằng
ngày, đó chính là khoảng thời gian mà tôi thấy cuộc sống ý nghĩa và vui
vẻ nhất kể từ sau biến cố gia đình. Nhưng những ngày sau đó tôi phải
chuẩn bị cho năm học mới, cô ấy chắc cũng vậy nên những lúc tôi ở quán
không còn gặp cô ấy nữa. Phải nói là tôi đã vô cùng tiếc khi không làm
quen được với cô ấy. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ không còn cơ hội được gặp
nhau nữa.
Nhưng mọi chuyện lại không phải thế, lần thứ ba tôi gặp cô ấy chính
là…vào ngày khai giảng của tôi. Hóa ra cô ấy học cùng trường với tôi.
Hôm đó, cô ấy mặc áo dài trắng thướt tha, tóc thả dài xõa xuống hai bờ
vai. Đôi mắt sáng và nụ cười xinh xinh, cô ấy lướt qua tôi mà khiến tôi
không thể nào bước tiếp được nữa. Tim tôi đập linh tinh lộn xộn cả, tôi
cứ nhìn theo cô ấy cho đến khi tôi bị thằng bạn kia kéo đi. Và với lần
thứ n gặp nhau thế này, tôi đã không cho đó là vô tình nữa, mà chính là
sự sắp xếp của số phận, biết đâu được đấy, nhỡ đến lúc tôi làm quen cô
ấy, rồi hai đứa thân nhau, tôi với cô ấy lại trở thành…một đôi thì sao?
Không có gì là không thể mà, phải không. Chỉ sợ cô ấy không thèm để ý
đến một đứa con trai chẳng có gì như tôi.
Rồi tôi biết cô ấy tên Như, nghe bạn cô ấy gọi vậy, học cùng khối với
tôi nhưng khác lớp (bọn tôi đầu năm có thi chia lớp), hơi tiếc một tý
nhưng không sao, ở cùng trường mà, rồi chúng tôi sẽ gặp lại, tôi sẽ cố
tìm cách tiếp cận Như, làm quen với cô ấy đúng như mong muốn. Giờ tôi
mới phát hiện ra, tôi rất hay nhớ và nghĩ đến cô ấy. Chắc là tôi đã
thích cô ấy, nhiều nhiều phết rồi. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để có thể đến gần làm quen với Như, tôi…thấy ngại ngại sao. Tôi đã nghĩ đến
chuyện hỏi thằng bạn thân – Thành Duy – cái đứa mà hoàn hảo về tất cả
mọi thứ, khiến tôi phải ghen tị nhưng lại thôi. Không hiểu sao, tôi có
cái suy nghĩ, nếu nó biết một cô gái xinh xắn như vậy, nó sẽ…chiếm cô ấy của tôi mất thôi. Thật là ích kỉ đúng không, nhưng tôi còn sợ hơn cả là cô ấy cũng sẽ thích nó, mà có khi đã thích rồi cũng nên. Mong là không, cô ấy không phải giống người ham mê vẻ bề ngoài đúng không? Mong là
thế. Vì như vậy, tôi mới có thể có cơ hội được chứ.
Thế rồi cuối cùng ông trời cũng cho tôi cơ hội. Chẳng phải mất bao lâu,
chính là sau ngày khai giảng. Vào ngày đi học đầu tiên, tôi với Thành
Duy được phân công trực cổng, nhưng cái tên đấy thế nào lại đi học muộn, báo hại mình tôi phải trực. Đang đi qua đi lại, tôi bỗng nghe thấy
“phịch” một phát, nhìn ra thì thấy vừa có một cái cặp “bay” vào từ cổng
trường, và cái tiếng lúc nãy chính là tiếng nó chạm đất. Tôi chạy ngay
ra và nhặt cái cặp lên, tính chờ đợi xem ai ngày đầu tiên đã đi học muộn thì phát hiện ra cái cặp là của một cô gái. Con gái mà leo tường, thú
vị ghê, đó là những suy nghĩ lúc đó của tôi. Rồi…cô ấy của tôi, Như ý,
bỗng xuất hiện trên tường bao. Cô ấy…mặc váy ngắn, ngồi vắt vẻo trên đó. Tôi ngạc nhiên hết mức nhìn Như. Và nghĩ là cô ấy chắc đang ngượng lắm, tôi mới đến gần và ngỏ ý muốn giúp đỡ cô ấy. Ôi, may mà Như không từ
chối, cô ấy ngồi yên cho tôi bế xuống. Chắc Như không biết trong cái
khoảnh khắc tôi “nhấc” cô ấy từ trên cao xuống mặt đất, tôi căng thẳng
đến mức nào, chỉ sợ run tay một cái sẽ làm cô ấy ngã. Mà Như ngã, thì
chắc cả đời tôi đừng mong làm quen được với cô ấy quá.
Cũng may là mọi chuyện sau ấy đều ổn thỏa. Tôi đã được nói chuyện với cô ấy đúng như mong ước, nhưng cô ấy hình như vẫn còn khá ngại ngùng thì
phải, ít nói lắm, làm tôi đã ngại lại càng ngại hơn, chỉ biết nói, rồi
cười, cũng may không phải một mình, Như cũng hay cười, mỉm thôi, cũng
làm tim tôi xao xuyến rồi. Tôi thầm cảm ơn ông trời ghê gớm khi cô ấy
đồng ý sự giúp đỡ của tôi, còn ở lại nói chuyện với một tên con trai
không có vẻ ngoài ưa nhìn như tôi. Tôi bảo mà, cô ấy đâu phải là người
ham mê vẻ ngoài chứ.
Nhưng mà hình như, lại cũng không phải. Lần tiếp theo tôi gặp cô ấy, là
rất lâu sau đó, rất lâu, thì chính là lần cô ấy đến lớp tôi tìm Thành
Duy chứ đâu. Haiz, lúc nhìn thấy cô ấy ở cửa lớp, tôi đã vui mừng đến
thế nào, nhưng…cô ấy nói là cô ấy tìm Duy. Duy, là Thành