XtGem Forum catalog
Chỉ Cần Em Còn Yêu

Chỉ Cần Em Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323642

Bình chọn: 7.5.00/10/364 lượt.

từ phòng con trai, một là từ cửa chính. Trong ánh sáng lờ mờ hắt ra từ
hành lang, Kiều Lam nhận ra là Minh Hoàng, người đàn ông luôn lặng thầm ở bên
cô bao năm nay, xuất hiện lúc cô cần nhất. Seven một tay dụi mắt, một tay ôm
cánh tay cô, nũng nịu nhìn anh nhưng lại hỏi cô:

-
Mẹ ơi, khóc sẽ làm da nhăn hơn, sẽ chóng già hơn, ... à, cái gì mà lão hóa nữa.
- Rồi thằng bé lại lắc cánh tay cô - Mẹ đừng khóc nữa, người lớn khóc là hư mà.

Cô bỗng bật cười ôm Seven vào lòng, cô chỉ dạy
con nít khóc là hư, không ngờ Seven lại dạy lại cô điều ngược lại. Một người
đàn ông mạnh mẽ bỗng ôm cả hai mẹ con cô vào lòng, nhẹ lau đi nước mắt còn đọng
lại trên khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô ngửi thấy mùi hương bạc hà dịu nhẹ trên
người anh, mùi hương khiến người khác tịnh tâm đến thế, vòng tay này cũng quá ấm
áp rồi. Vì vậy lúc này đây Kiều Lam bỗng nghiêng đầu dựa vào bờ vai anh, ngủ gật
khiến hai người đàn ông một lớn một nhỏ bật cười.

Đêm tỉnh dậy, xuống
bếp uống nước xong thì Kiều Lam lại tỉnh ngủ, cô nhìn đồng hồ mới hơn hai giờ sáng,
nghĩ nghĩ cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn gửi tới một người. “Em là cô gái đã
từng thất bại trong tình yêu, và cái giá phải trả rất đắt. Vì thế em không thể
nào yêu như chưa từng tổn thương. Nhưng dù thế, em vẫn muốn thử, thử yêu anh,
anh thấy thế nào? Người đàn ông em nghĩ rằng đã yêu em”.

Cô không nghĩ mình là nhà tâm lý học có thể hiểu suy
nghĩ người khác, nhưng tình yêu là giác quan thứ sáu mà người phụ nữ có thể cảm
nhận thấy. Cô biết anh yêu cô từ mấy năm trước, nhưng lúc đó chỉ nghĩ anh không
nói ra, vả lại công tử phong lưu như anh thì được mấy bữa chứ. Thật ra, chính
cô cũng không ngờ sau bao năm nhìn lại chỉ có anh bên cạnh mình ngần ấy năm.

Tối nay, cô đã nói
với Viên cho người yêu mình một cơ hội, cô nhận ra mình cũng muốn điều đó. Cô
chỉ là một người mẹ đơn thân bình thường, cũng cần có người bầu bạn bên cạnh
lúc cô đơn lắm chứ.

Anh nhắn lại
ngay sau đó. “Em đang tỏ tình? Anh đã sẵn sàng làm điều đó cách đây năm năm rồi
cơ cô bé”. Anh là người duy nhất gọi một cô gái hai bảy tuổi như cô là cô bé,
cô luôn bật cười vì cách gọi này, nó làm cô hoài niệm tuổi xuân đang dần trôi
vào dĩ vãng của mình. Nhắm mắt lại, cô thầm nghĩ, chuẩn bị bước sang một trang
mới của cuộc đời rồi, thật đáng để chờ đợi.

***

Tối nay từ nhà
cô về anh biết có lẽ nỗi đau quá khứ của cô lại một lần nữa bị khơi lại, bởi
năm năm qua ở bên cô, anh chưa từng thấy cô khóc, nhất là khóc một cách thương
tâm như thế. Hôm nay cô nói đi họp lớp, có lẽ đã gặp người đàn ông ấy, người từng
làm cô tổn thương. Kiều Lam không phải là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp,
thế nhưng cô là cô gái mạnh mẽ nhất, lạc quan nhất.

Sau này anh hay
tự hỏi mình yêu cô từ khi nào nhỉ, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái mặc
chiếc váy màu xanh lam đó, hay một khi nào khác anh cũng chẳng biết nữa. Anh âm
thầm ở bên cô gần năm năm, từ khi Seven mới chỉ hơn một tuổi, lúc đó có lẽ cô
cũng gia nhập công ty anh chưa lâu.

Thật ra, anh không phải chàng trai mới lớn cứ ở
mãi một nơi đợi người con gái mình yêu quay đầu lại, anh cũng từng thử yêu
đương, hẹn hò với rất nhiều cô gái nhưng không có kết quả. Cuối cùng thì chính
anh mới là người quay đầu lại, kết quả lại nhận ra trong ngần ấy năm, cô vẫn đi
bên anh, cũng chỉ có cô còn ở lại trong cái vỏ bọc tình bạn do anh tạo ra.

Người ta chẳng
ai nguyện là hai đường thẳng song song của đời nhau, họ muốn là hai đường chéo,
cắt nhau rồi có thể gặp lại nhau. Nhưng anh lại muốn mình và cô mãi là hai đường
thẳng song song, bởi đường chéo chúng chỉ giao nhau một lần duy nhất rồi không
bao giờ gặp lại nhau. Hai đường song song không như thế, chúng đi bên nhau đến
hết cuộc đời nhau.

***

Kiều Lam đang loay hoay xem vali Seven
còn thiếu thứ gì không thì chuông cửa vang lên, cứ nghĩ anh tới đón hai mẹ con
ra sân bay. Hóa ra là thằng em thấy sắc quên tất cả của cô, tiện tay cốc đầu nó
một cái rồi chỉ vào trong phòng. Anh chàng đau đến mức kêu lên một tiếng nhưng
rồi lại ngoan ngoãn chạy vào bếp ăn sáng.

- Hôm nay chị bay chuyến mấy giờ thế?

- Sau chuyến của cậu hai tiếng, mà cậu làm gì mà cả đêm không về, đừng dụ
dỗ con gái nhà lành người ta như thế. Hậu quả cậu gánh không được đâu. - Cô vừa
đem sách vở nhét vào vali con vừa cằn nhằn.

- Em đi bar với mấy đứa bạn, tụi nó làm tiệc tiễn em về quê. Mà Seven
đâu rồi chị? Hai mẹ con chưa ăn sáng à?

- Đợi cậu về rồi ăn, Seven đang đánh răng. Về đấy không được cho cháu đi
lung tung đâu biết chưa, ở đấy sông hồ nhiều.

- Cậu út hư quá, dám ngủ lang ngoài đường. - Cậu bé nói xong chạy lon
ton ngồi lên chiếc ghế bên cạnh ông cậu mình uống sữa. Như chợt nhớ ra điều gì
lại ghé tai hỏi nhỏ cậu mình.

- Cậu út ơi, về nhà bà ngoại cậu có dẫn con đi thả diều không? Chị Bo có
lên chơi với con không? Không thì cậu chở con xuống nhà chị Bo nhé, ở đó có cái
sân rộng ơi là rộng, tha hồ thả diều luôn.

- Dạ,