80s toys - Atari. I still have
Chỉ Cần Em Còn Yêu

Chỉ Cần Em Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323723

Bình chọn: 7.5.00/10/372 lượt.

Đó là cậu bé người kinh duy nhất trong số bốn
mươi em nơi đây, đứa trẻ có cái tên rất đẹp, Kiến Văn, giờ đã hơn một tuổi, đã
biết nói và biết đi.

Duyên số là một
điều kỳ diệu mà cuộc sống tạo ra cho mỗi con người, cậu bé nhìn thấy Kiều Lam
thì cứ quấn lấy chân cô không rời, đòi cô bế, đòi cô dẫn đi chơi. Bốn ngày ở
đó, khiến cô không kiềm lòng được, gọi điện về nhà, cô nói với mẹ.

- Mẹ, con xin một đứa con nuôi nhé.

- Ừ. Đợi mọi người nhé. – Mẹ cô sau một lúc trầm ngâm thì lên tiếng.

Buông điện thoại
xuống, cô thấy những giọt nước mắt chảy dài trên má, rơi xuống mũi chân mình. Xế
chiều ngày hôm sau, cả gia đình cô có mặt làm thủ tục nhận nuôi đứa trẻ.

Mọi người dắt
Seven về thăm lại nơi yên nghỉ của hai người đã sinh ra Seven trước khi lên đường,
cô kề vai thì thầm với hai bia mộ:

-
Cám ơn anh chị đã cho em được đến với Kiến Văn, anh chị yên tâm, em sẽ chăm sóc
thật tốt con chúng ta. Và, cho phép em đổi họ cho con sang họ em nhé.

Tiếng loa thông
báo chuyến bay chuẩn bị cất cánh khiến những dòng hồi tưởng của cô bị gián đoạn.
Xách giỏ đứng lên ra khỏi phòng chờ, cô quay lưng lại tìm kiếm bóng dáng anh với
hy vọng nhỏ nhoi. Có lẽ vì tỷ lệ quá nhỏ nên tất nhiên cô không hề thấy anh
trong dòng người ngược xuôi tấp nập ấy.

Sân bay Cát Bi đón Kiều Lam bằng một
cơn mưa nhẹ mang phong cách đầu hạ, mưa không lâu cũng chẳng nặng hạt, cô vẫy
taxi về khách sạn đã đặt trước. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài kể từ lúc đặt
chân vào khách sạn, cô nghe loáng thoáng tiếng chuông cửa.

Lạ nhỉ, chẳng lẽ
là đồng nghiệp, nhưng dù sao mai cô cũng
tới công ty, họ tìm cô có việc gì cơ chứ. Cho tới khi nhìn thấy anh bằng xương
bằng thịt xuất hiện ở cửa, cô hóa đá. Anh đóng cửa lại, chống hai tay dồn cô
vào tường, cúi người xuống thì thầm bên tai cô:

-
Anh đã nói sẽ tiễn em cơ mà, chuyến của em hết vé rồi, anh phải đi chuyến buổi
chiều đấy, biết không hả cô bé.

Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh cười
trông thật quyến rũ. Anh thấy lòng xao xuyến, kìm không được cúi người xuống
hôn cô. Lần đầu là một nụ hôn chạm môi, sau anh suy nghĩ thấy chưa đủ lại nâng
cằm cô lên, lần này anh hôn thật sâu. Cô không phản kháng, đến khi hai người không
thở nổi anh mới buông ra. Kiều Lam cúi mặt nhìn đôi giày da bóng loáng ở chân
anh, nói rất thật lòng:

- Em ngủ từ trưa tới giờ đấy.

- Thì sao?

- Thì đói bụng chứ sao nữa.

Anh nghe thế thì
bật cười, nghĩ thầm, cô hai à, anh đây cũng chưa ăn tối đâu đấy đã chạy đến đây
rồi. Để người khác biết được lại mang cái tiếng dại gái thôi. Nhưng cũng chẳng
thể nói thế, anh chỉ chỉ ra ngoài cánh cửa.

-
Anh đợi em nhé, thay đồ đi.

Nói xong anh ra ngoài đóng cửa lại chờ cô. Thật
ra xã hội ngày nay phát triển đến chóng mặt, nữ sinh ngày nay đánh nhau nhiều
hơn cả tụi con trai, lối sống cũng phóng khoáng, cởi mở hơn. Anh lại không phải
chàng trai mới lớn, rụt rè, bẽn lẽn gì đấy, cũng lên giường với không ít cô. Nhưng
ở cái tuổi này rồi, anh biết bây giờ không phải lúc.

Họ ăn tối ngay
dưới nhà hàng của khách sạn, đồ biển ở đây phải nói là trên cả tuyệt vời, thức
ăn cũng phong phú, hệ quả là cô ăn một bụng no căng. Anh đứng dậy tính tiền nên
cô bước ra ngoài sảnh ngắm phố phường. Mỗi người có một cách suy nghĩ riêng,
cách yêu riêng, với bạn bè cô luôn sòng phẳng trong tất cả mọi chuyện. Còn khi
đã là người yêu cô, có những vấn đề chi li quá chỉ kéo dài khoảng cách mà thôi.

Ăn xong cô đề
nghị đi dạo xung quanh tìm hiểu phong tục tập quán người địa phương. Đây là lần
đầu tiên cô đến thành phố Cảng này cảm thấy cái gì cũng lạ lẫm. Cuối cùng đi
mãi mỏi chân, họ dừng lại ở quán cà phê cách khách sạn không xa. Nói đúng hơn
là hai người chỉ đi được một quãng đường ngắn cô đã thấy tức bụng, có lẽ mới ăn
no xong.

- Nói xem cảm nghĩ của em về lần đầu gặp anh là thế nào?

- Này, sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này chứ? À, để em nghĩ xem, thì ra
công tử nhà Chủ tịch cũng là “zai đẹp” đấy chứ, chắc thế. Còn ấn tượng của anh
về em thế nào?

- Bao nhiêu tuổi rồi mà đã có con lớn thế kia, thật không thể chịu được
lớp trẻ ngày nay.

- Này, anh đùa đấy à, thanh niên nghiêm túc thế này cơ mà.

- Thanh niên á, chắc anh nghe nhầm. Em mà là thanh niên anh làm thiếu
niên quá.

- Haizz, có một sự buồn nhẹ ở đây. - Nói xong cả hai bật cười, thì ra từ tình bạn
trở tiến hóa thành tình yêu không khó khăn như họ nghĩ.

Sáng hôm sau, cô
phải đến công ty sớm, còn anh ra sân bay về lại Sài Gòn. Kế hoạch đến Hải Phòng
lần này không nằm trong dự định của cô. Bỗng dưng bốn ngày trước, hai mươi nhân
viên chi nhánh này đồng loạt nộp đơn nghỉ việc với lý do: Mâu thuẫn với giám đốc.

Toàn công ty có
bốn chi nhánh và một tổng, rải đều trên năm thành phố lớn trong cả nước. Hải
Phòng luôn xếp hạng chót trong các đánh giá về văn hóa doanh nghiệp. Công ty cô
là công ty thương mại dịch vụ, chủ yếu là lên ý tưởng, hỗ trợ hoặc t