
hực hiện
chương trình Marketing cho công ty khác. Đồng thời cũng mở các cửa hàng kinh
doanh hàng công nghệ, điện máy.
Cô được cử ra
đây nhằm xem xét tình hình, đồng thời triển khai các biện pháp đã thống nhất
trong đợt họp lần trước. Khi tất cả nhân viên có mặt đầy đủ trong phòng họp, giới
thiệu xong cô hỏi thẳng vấn đề.
-
Có thể cho tôi biết những ai đã nộp đơn nghỉ việc không?
Hai mươi người
trong số năm mươi người bên dưới đồng loạt đứng lên. Cô suy nghĩ rồi chỉ vào
người đàn ông trạc tuổi đứng thứ hai từ trái sang.
-
Anh hãy cho tôi biết lý do anh xin nghỉ không?
Người đàn ông thẳng
thắn nói ra.
- Chúng tôi làm việc ở đây người ít nhất cũng đã năm năm rồi, nhưng chưa
có ai trong số chúng tôi được đề bạt lên vị trí cao hơn, cũng không có ai được
cử đi đào tạo, lương tăng cũng không nhiều bằng những người vào sau. Chúng tôi
không phải những người không có năng lực, thế nhưng cái thằng cha Hưng cứ thiên
vị. Ai đút tiền, mời lão nhậu thì lão cho lên. Có lão thì không có chúng tôi,
có chúng tôi thì không có lão, thế thôi.
- Được, thông báo với mọi người, chủ tịch hội đồng quản trị, ông Trịnh
Minh Hòa đã ký quyết định thôi việc cho giám đốc Hưng. Quyết định này có hiệu lực
kể từ ngày hôm nay, giờ có lẽ ông ấy đang dọn đồ trong phòng mình rồi.
Vừa dứt lời, mọi
người đồng loạt đứng lên vỗ tây, cô rất bất ngờ, không ngờ có nhiều người bất
bình với ông ấy thế. Nếu là mẹ cô, bà sẽ hỏi ăn ở thất đức thế nào mới khiến
người khác bức xúc thế này chứ.
- Được rồi, mọi người trật tự và cũng ngồi xuống hết đi. - Cô ra hiệu
cho trợ lý Hà phát cho mỗi người một bản nguyện vọng.
- Các bạn về chỗ, suy nghĩ thật kỹ và điền vào đây nhé. Đầu giờ chiều nộp
lại cho trợ lý Hà, tôi sẽ đọc hết những gì các bạn viết. Tất cả quay lại làm việc
đi, ai muốn nghỉ việc, nộp đơn luôn nhé, tôi sẽ phê chuẩn.
Nói xong cô bước
ra khỏi phòng họp nhưng đến cửa thì dừng lại bổ sung.
-
À, quên nói với mọi người, chuẩn bị tinh thần sáng mai tôi sẽ nói chuyện với từng
người trong công ty, bạn cũng có thể nghĩ đây là một buổi phỏng vấn. Chúc mọi
người làm việc vui vẻ.
Chiều cô không đến
công ty nên dặn bé Hà cứ nhận đơn, phân loại nguyện vọng ra xem ai muốn đi đâu,
xem ai muốn tự đề bạt mình lên vị trí cao hơn, và ai muốn được đi đào tạo nâng
cao. Tối đến mang đến khách sạn để cô nghiên cứu.
Đứng trên con phố
Tam Bạc nhìn ra dòng sông cùng tên này, Kiều Lam cảm thấy mọi chuyện rồi cũng sẽ
có cách giải quyết thôi, người ta chẳng thường nói cách giải quyết vấn đề luôn
nhiều hơn vấn đề đó sao. Nghĩ nghĩ, cô móc điện thoại ra chủ động gọi cho anh.
- Kiều Lam?!
- Tất nhiên, em đây, chứ anh nghĩ cô nào gọi cho anh chắc.
- Anh không có ý đó, anh mới về tới công ty. Việc bên đó thế nào rồi?
- Nói thật nhé, rối như tơ vò.
Anh nghe thế bật cười rồi hỏi lại.
- Thế đã gỡ hết tơ chưa? Hay là em đi nhầm vào động Bàng Tơ rồi.
- Chắc đi nhầm quá, mà hết là hết thế nào chứ? Anh làm như bài tập toán
của Seven, 1+1=2 không bằng. Nhưng cũng hòm hòm rồi. Vài ngày nữa là xong.
- Em trưng cầu ý kiến xem có đưa phó giám đốc lên thay thế vị trí ông
Hưng được không? Nếu mọi người tán thành, em làm đơn đi gửi lên, anh nói ba
cho. Có giám đốc nhân sự như em nói chắc là không thành vấn đề.
- Em biết rồi, ngày mai sẽ có kết quả. Thôi em đi ăn trưa đây, không nói
chuyện với anh nữa.
- Ừ, anh vào triệu kiến ba chồng em đã.
- Ai là ba chồng em chứ? - Cô hỏi lại nhưng anh đã vội cúp máy. Có lẽ
anh nói câu này hơi sớm, bởi đường còn dài và hai người có vượt qua được hay
không còn chưa biết.
Cất điện thoại
vào giỏ xách, cô đi bộ đến quán lề đường phía trước. Gọi một tô bánh đa cua, ngắm
nhìn dòng người tấp nập đi lại trên cầu Lạc Long. Cô thầm nghĩ mình là người
nhàn nhã nhất nơi đây rồi. Vẫn còn xao xuyến với lời anh nói khi nãy, cô nhắn
cho anh cái tin. “Anh, nhớ ăn cơm nhé! Không thì đừng hỏi em vì sao đau dạ dày,
biết chưa hả?^-^ ^-^.” Cuối tin nhắn cô để hai cái mặt cười dễ thương. Ngay sau
đó cô nhận được tin nhắn trả lời của anh: “Uhm, anh biết rồi, em ăn rồi về
khách sạn đi, coi chừng chiều mưa.”
Chủ quán bê tô
bánh đa cua của cô lên, mùi thơm ngào ngạt. Có lẽ do quá đói hoặc món ăn này thật
sự khiến con người ta vương vấn mà khi rời đi, cô vẫn tiếc nuối, quá ngon và
giá cả lại rất rẻ nữa. Lần sau có dịp nhất định phải ghé lại đây lần nữa mới được.
Có những thứ người ta có thể mua được với mức giá phải chăng nhưng lại khiến họ
có thể thỏa mãn bản thân đến vậy. Ngược lại có những thứ ta không mua nổi, tới
khi có được rồi cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Chỉ có thể dựa vào bản thân mỗi
người để cảm nhận điều này mà thôi.
Đến tối, trợ lý
Hà đưa tài liệu sang phòng cho cô. Thu Hà là người đã theo cô nhiều năm nay,
khi cô còn ở Hà Nội, nhưng vì đã lập gia đình và có một cô công chúa nhỏ nên
không thể Nam tiến cùng cô. Lần này nghe