
? – bố cô hỏi lại, yêu cầu cô nghĩ kỹ hơn
- Lúc người này, lúc người kia…. – Hân nghiêng đầu, lẩm bẩm
- Con đừng có nghĩ xem ai trải qua nhiều kỷ niệm hay biến cố với mình
hơn! – bố Hân khuyên nhủ - như vậy thì con càng không tìm được đáp án,
lại không công bằng cho cả hai. Con nghĩ cậu bé kia có một năm ngắn ngủi sẽ thắng Duy ở cạnh con những 5 năm sao? Vấn đề của con đó là suy nghĩ
quá nhiều, nên dễ bị loạn!
- Vậy con phải làm sao? Kêu hai người đó tự gây tai nạn, để coi con đau lòng vì ai hơn à? – Hân chun mũi nói
Bố Hân thở dài cái thượt, lấy tay bóp trán. Sao con gái ông lại có ý tưởng kỳ quái thế chứ? Thật là, chả bù con trai, nói đâu hiểu đó, chưa gì cấp 3 đã như ông cụ non, hiểu hết tình yêu là gì.
- Tình yêu là….khi người đó đau, con cũng thấy đau! – Một giọng nói vang lên sau lưng khiến hai bố con Hân giật mình ngoái lại
- Mẹ! Mẹ về khi nào vậy? – Hân hồi hởi chạy đến ôm chầm lấy mẹ, hỏi tíu tít
- Về khi nãy, chả thấy ai ra đón, mẹ phải đi tìm, ai ngờ hai bố con ở
đây….. – mẹ cô cười hiền xoa đầu cô, hướng ánh nhìn về phía chồng
–……..Tâm sự chuyện tình cảm!
- Mẹ vừa nói câu đó là sao? – Hân vừa kéo mẹ về phía ghế gỗ, vừa hỏi lại
- Ý mẹ là….khi con cảm thấy đau với nỗi đau của người đó, vui với niềm
vui của người đó, chính xác là con đã yêu! – mẹ cô không ngại nhắc lại
- Ý? Con thấy câu này quen quen! – Hân nhíu mày suy nghĩ, rồi ngay lập
tức reo lên – mẹ trích dẫn trong truyện đúng không? (tác giả xen ngang:
Xuxu don't cry - Hồng Sakura)
- Úi, lộ tẩy rồi! – Mẹ Hân vờ che miệng hốt hoảng – đúng mẹ mới dùng đó
chứ! Với con, tình cảm còn xa lạ, nói dông dài như bố con đâu có hiểu!
- Anh nói cực dễ hiểu đấy chứ? – Bố Hân phản đối
- Hân à! – Mẹ Hân lờ đi, tập trung vào cô con gái đang mải suy nghĩ –
tình yêu có hạnh phúc, cũng sẽ có đau khổ, con đâu thể sợ cả hai tổn
thương mà chấp nhận cả hai, hay từ chối cả hai? Đều có người đau lòng,
không phải hai người ấy, sẽ là con. Đôi khi lựa chọn sai không có nghĩa
là thất bại, lứa tuổi của con, độ chín chắn chưa nhiều, hơn nữa con lại
ít kinh nghiệm, cảm xúc lại rất dễ nhầm lẫn, như bố con nói. Thế nên,
đừng lo sợ tương lai, quan trọng là nếu tương lai ấy đến, con có đủ sức
thay đổi hay không! Hai người đó, ai cũng yêu con rất nhiều, chấp nhận
hy sinh vì con, con chọn ai, mẹ cũng ủng hộ, được hai người thì càng
tốt!
- Em định khuyên con bé bắt cá hai tay à? – bố Hân cắt ngang
- Anh ngồi im coi! – Mẹ Hân nạt, quay lại với Hân – nhưng con phải dựa
vào cảm xúc của chính mình. Bố xác định được tình cảm khi hay tin mẹ bị
tai nạn, con có thể có đáp án trong trường hợp khác! Bây giờ, con ít
nhất có thể trả lời khi mẹ hỏi con đang nghĩ đến ai không?
- Có ah…. – Hân ngập ngừng lên tiếng ngay khi nghe xong câu hỏi của mẹ - là….
- Con không cần nói với mẹ! – Mẹ cô ngắt lời – con chỉ cần nhớ hình ảnh
đó, rồi xác nhận lại với trái tim là được! Duy và….cậu bé tên gì nhỉ, à
Hải, cả hai sẽ tôn trọng đối phương và quyết định của con. Đừng gây áp
lực cho mình nữa! Được chứ?
- Vâng! – Hân gật đầu
- Mẹ vẫn phải nói thêm, hiện giờ tập trung học hành đi đã, có gì thi xong rồi hãy quyết định, được không?
- Vâng! Con đi học đây! Bố mẹ ngủ ngon! Cám ơn bố mẹ nhiều! I Love You! – Hân cười toe, tặng cho bố mẹ mỗi người một nụ hôn trên má rồi chạy vọt
xuống nhà
Còn lại hai người, mẹ Hân thở dài, ngồi xuống:
- Hai đứa con lớn hết rồi, sắp xa vòng tay bố mẹ rồi!
- Em đừng buồn! – Bố Hân vòng tay qua vai vợ mình, an ủi – con gái vẫn cần mình hướng dẫn đi con đường đúng đắn đó chứ!
Mẹ Hân mỉm cười quay sang nhìn chồng, tình cảm từ trong đôi mắt vẫn nhiều như ngày nào.
Một tuần ở nhà, nghe lời mẹ, Hân tạm gác mọi băn khoăn qua một bên, tập
trung học hành. Sang năm sẽ đi thực tập, vậy nên kết quả thi lần này ảnh hưởng không nhỏ đến điểm tốt nghiệp, hơn nữa lại là những môn chuyên
ngành khó nhằn nhất, có muốn Hân cũng không có thời gian nghĩ lung tung. Học rồi nghỉ, nghỉ rồi ăn, ăn rồi lại học. Điện thoại cũng tắt máy, chỉ thi thoảng mở ra trao đổi với Chi vài câu, cập nhật tình hình ở trường.
Duy, Chi, Trần Duy, những thành phần năm 3 cũng đang chăm chỉ cày cấy ở
trường, Thiên cũng về nhà như Hân. Khoa Kinh Tế đã bắt đầu liên hệ thực
tập tại các doanh nghiệp, nên khối lượng công việc của Duy, Trần Duy,
Thiên gấp đôi Hân. Thế nên hầu như cả nhóm bặt vô âm tín với nhau.
Chiều thứ hai, Hân giải quyết xong một môn nữa, tạm thời nghỉ ngơi. Bật
điện thoại, chưa kịp xem đống tin nhắn, Hân đã giật mình vì chuông điện
thoại.
- Alo! – Hân nhấc máy
[Chà, lâu lắm mới được nghe giọng chị nhe!'> – Hoàng te tởn, cười nói oang oang ở đầu dây bên kia
- Vài ngày nữa lại gặp thôi! Đang làm gì thế? Yến Nhi có đó không? – Hân ngả lưng lên thảm, vắt chân chữ ngũ, thảnh thơi hỏi
[Em gọi cho chị đấy nhớ, suốt ngày hỏi Nhi, Nhi