Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328063

Bình chọn: 9.5.00/10/806 lượt.

ới vỡ lẽ ra mọi chuyện,

Đập vào mắt cậu là con rắn xanh biếc đang điệu đà khẽ vặn người trường dần lên giày của Hân và có xu hướng ngày càng leo lên cao. Không cần suy nghĩ, Duy cúi xuống túm chặt lấy đầu con rắn ấy, không quan tâm việc nó giãy giụa thế nào, vứt mạnh xuống đất, đập phát chết liền (quá là....manly ^^).

Đánh mắt sang Hân, vẫn đứng như trời trồng. Duy nhìn gương mặt trắng bệch, nhợt nhạt thiếu sức sống của Hân mà thấy đau xót trong lòng. Nhẹ nhàng đi đến gần (và quả là sai lầm), Duy khẽ chạm vào tay Hân, định mở miệng thì đã phải giật mình bởi tiếng hét:

- AAAAAAAAA!!!!!!!

Hân bừng tỉnh sau cơn mê muội, cảm giác dần trở lại, ngay khi cảm nhận được cái gi đó....mềm mềm, ấm ấm (tay chứ cái gì) chạm vào da, cô đã hét lớn, ngồi bịch xuống đất, hay tay ôm đầu, nước mắt cuối cùng cũng đã rơi. Cô giãy giụa thật mạnh khi nhận thấy có cái gì đó đang muốn chạm vào mình (lại là tay chứ cái gì =_=), chi đến khi giọng nói quen thuộc cùng vòng tay ấm áp bao trùm lên cả người mình, Hân mới nhận ra

- Hân, là Duy đây mà! Đừng sợ nữa, không sao rồi!- Duy ôm chặt Hân vẫn còn run rẩy trong vòng tay, khẽ siết chặt, không ngừng an ủi cô

- D.....Duy???- Hân khó khăn mở miệng, cố gắng hỏi lại lần nữa

- Ừ, là tôi! - Duy gật đầu xác nhận, để rồi....phải giật mình lần 2 (khổ thân chưa)

- Huhuhu! - Hân òa lên khóc nức nở, không thèm để tâm chuyện mình đang như dứa con nít làm nũng - tôi cứ nghĩ mình chết rồi, cứ nghĩ lại như lần trước, không còn được thấy cái bản mặt đáng ghét của ông nữa!!!!

Duy thở dài cái thượt.rõ ràng đang hoảng hốt, khóc tu tu, mà vẫn có thể mở miệng đá xoáy cậu được. Vì vụ việc lần này, Duy bỏ qua,chỉ khẽ cười trấn an:

- Bà vẫn còn nhìn thấy tôi đây còn gì? Nói hay thật đấy!

Hai người cứ ôm nhau ngồi đó, người khóc, người cười, thi nhau chém gió tơi bời khói lửa. Lời nói nó mới "hợp" cảnh làm sao =_=

Mấy người chạy đi theo sau khi thấy cảnh tương rất đỗi hùng vĩ ấy, cũng không ngại hỏi chuyện, đành dắt tay nhau ra ngoài, có gì....hóng hớt sau. Chỉ có 1 người đứng đó, bóng dáng cô đơn bao trùm, nỗi đau khó giấu trong vài tia sáng nhẹ hắt lên sâu thẳm nơi đôi mắt nâu trầm.



- Được rồi, bỏ cái bộ mặt ấy đi! Tôi đã nói không trách cậu rồi cơ mà!!!!!!!!!

Hân hét inh ỏi khắp gian phòng y tế nhỏ nhoi nhưng lại...đất chật người đông. Người vừa bị đe dọa về mặt tinh thần là cô, người vừa từ địa ngục trở về trái đất cũng là cô, người vừa trải qua cơn hoảng loạn chưa từng có lại là cô nốt, vậy cớ sao cái tên trời đánh kia, từ khi xuống phòng y tế cùng Yến Nhi, mặt tối sầm như mây đen mùa hè, à không, so sánh với than đen mới đúng chuẩn, rồi lại cứ ấp úng như gà mắc tóc nói là xin lỗi này, xin lỗi nọ. Đã vậy, cái đám người kia không thương xót cho cô có không gia nghỉ ngơi, chỉ biết đứng đó...xem phim. Tức quá đi!!!

- Thôi, chị Hân đã nói vậy rồi, cậu đừng tự dằn vặt nữa!- Yến Nhi đứng coi chán chê, thấy tình tiết "phim" ít gay cấn đến đáng thất vọng, đành lên tiếng

- Đúng đó! Dù sao thì....đâu phải do em đâu! - Hoàng cũng lên tiếng, phá tan sự im lặng

- Ai nói không phải? - Hân lại gân cổ lên cãi - vì hai anh em nhà ngươi, ta gặp rắc rối với đủ người. Trước là Yến Nhi với Hoàng, giờ lại con ranh kia với....tên kia!! Hừ!

- Sao mày nói không trách tội Hải cơ mà? - Chi đưa cho Hân lon nước ngọt, hỏi vặn vẹo

- Thì cũng định thế, nhưng có cái người cứ vô tư nghĩa mình không có tội cơ!- Hân lườm Hoàng một cái cháy xém, rồi mới chán nản thở dài - thôi, coi như mình đen đủi, ai bảo cứ xinh xắn dễ thương quá làm chi, thu hút nhiều hot boy quá nên mới bị đánh ghen thế đó! Ừ, nghĩ lại thì là lỗi của mình ha! (siêu cấp tự sướng



Vụ cháy vì được phát hiện sớm nên rất nhanh chóng, mọi người đã giải quyết xong. Hậu quả để lại không có gì to lớn trừ 1 phần lớn số sách đã bị cháy rụi hoặc không còn nguyên hiện trạng, không ai bị thương. Thế nhưng, mọi chuyện lại không chấm dứt ở đó với Khoa Sư phạm. Không biết ai nói, các thầy cô giáo trong trường đều biết. Vụ việc khép lại bằng tuyên bố khoa Sư phạm không được phép tham gia lễ hội lần này, tước bỏ mọi tư cách dự thi và quyền tham gia các sự kiện khác ít nhất cho tới lễ hội cuối năm.

Nhóm Hân không biết nên làm gì vào lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt chán nản của các thành viên khoa Sư phạm. Ngay cả Yến Nhi bình thường lạc quan, mạnh mẽ giờ đây cũng chỉ ngồi im 1 chỗ, không nói nên lời. Qua điều tra thì do có ai đó sơ suất đã đặt phần nến thơm chuẩn bị cho sự kiện buổi tối vào đống sách cũ.

Nhưng với Hân, chuyện không đơn giản như thế. Không hẳn chỉ là linh cảm, cô biết những nữ sinh đã va vào mình trước khi việc xảy ra có liên quan không nhỏ. Lặng lẽ rút lui khỏi địa phận khoa Sư phạm, cô nhanh chóng chạy về khoa mình, đi tìm Chi.

Chi đang phụ trách đứng túc trực trong trạm chờ giao câu hỏi cho khách tham quan thì thấy Hân chạy đến, khá tò mò vì thấy biểu hiện nghi


XtGem Forum catalog