
tới khúc
quanh, Minh Quý chợt ngoái đầu, tự nhăn mặt với linh cảm quái đản. Hành
lang vắng tanh, trái ngược với tưởng tượng của anh về một bóng người lén lút …
Căng-tin bệnh viện thoảng mùi thuốc khử trùng, Minh Quý
bịt mũi nghiên cứu thực đơn. Còn chưa chọn được món nào thì vai anh bị
vỗ mạnh, menu rớt độp xuống sàn. Người kia cười nham nhở.
- Làm gì nghiêm túc quá thế? Chọn đại đi, gì mà chả ăn được!
- Thế tôi nhét cám vào miệng cậu nhé? - Minh Quý khinh khỉnh.
- Dở hơi! - Tuấn Dương kéo ghế ngồi đối diện cậu bạn, thở thườn thượt đúng kiểu chán đời.
- Hạ An làm sao à?
- Sao là sao? Cậu tưởng Hạ An nhập viện à? Dở hơi!
Minh Quý chẳng buồn hỏi thêm, anh không hứng thú với chuyện không liên
quan tới mình. Lúc cúi nhặt cuốn thực đơn, anh nghe Tuấn Dương từ tốn
nói:
- Ê, cảm ơn nhé!
- Không cần thiết. Tôi ghét Hữu Phong mới thế.
- Cái tên hâm dở, ngang ngược đó. Giờ nằm liệt cũng đáng lắm!
- Cũng do em gái cậu không đành hanh quá thể! - Minh Quý về phe trung
lập. Tim có chút chút rung rinh khi nhắc tới nàng hoa khôi kiêu kỳ.
- Con bé sốc lắm. Nhỏ tới giờ, em tôi được chiều vô cùng, ai cũng không
dám làm phật ý nó. Mắng nhẹ thôi, nó cũng tổn thương huống gì là bị hạ
nhục như thế! - Tuấn Dương siết chặt tay, vừa giận vừa thương cô em gái
bướng bỉnh. Như nhớ ra điều gì, anh xô ghế đứng vụt dậy - Chết, quên
mất! Thanh Ngân cũng biết Hữu Phong ở đây!
- Thì sao?
Tuấn Dương không đáp mà kéo luôn Minh Quý rời căng-tin. Hai người cùng chạy như ma đuổi.
Một phòng bệnh phát ra hỗn tạp âm rất kỳ dị, xen lẫn trong tiếng gào
khóc là tiếng đập phá đồ đạc. Chiếc cửa phòng rung lên dưới sức ép của
chuỗi âm thanh ồn ào.
Tuấn Dương về đúng lúc cô em gái đang nắm tóc Hạ An, tát và cào cấu như những trò mèo của nữ sinh giang hồ. Hạ An không đánh trả hay chống cự, chỉ luôn miệng bảo Thanh Ngân dừng tay.
- Em làm gì đấy?
Tuấn Dương gào lên, anh giằng em gái ra nhưng cô vùng vẫy loạn xạ, giơ
chân như muốn đạp Hạ An. Điên tiết, Tuấn Dương vung tay táng thẳng vài
cái tát.
Chung quanh im phăng phắc! Bàn tay to lớn khựng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống trong những con mắt thảng thốt.
- Anh đánh em ư?
- Em đi quá xa rồi!
- Anh đánh em ư? - Thanh Ngân lặp lại với vẻ bàng hoàng tột độ. Bờ má bỏng rát in rõ dấu tay hằn đỏ.
Tuấn Dương xót em gái nhưng không cảm thấy hối hận về mấy cái bạt tai
vừa rồi, thậm chí anh còn muốn làm rõ việc Hạ An bị đánh! Dù tinh thần
Thanh Ngân đang suy sút cỡ nào đi chăng nữa thì mỗi người luôn có mức
chịu đựng, mỗi việc luôn có giới hạn.
- Em xin lỗi Hạ An đi!
Hạ An siết tay Tuấn Dương, kéo sự chú ý của anh sang mình. Cô không
muốn hai anh em to tiếng trong lúc mỗi người đều mất bình tĩnh. Tuấn
Dương nóng nảy, Thanh Ngân ương ngạnh, va vào nhau ắt mẻ đầu cả đôi.
- Anh sẽ nói chuyện với em sau!
Tuấn Dương cố kìm cơn giận. Khi dìu Hạ An ngang qua chỗ cậu bạn vẫn còn đứng yên từ nãy, anh hạ giọng
xuống mức thấp nhất như đang thì thầm - Cảm ơn trước nhé!
- Thôi khỏi, chắc gì tôi giúp được! - Minh Quý làu bàu. Đến Tuấn Dương còn hết cách thì anh làm gì nổi với em gái hắn.
Phút chốc, không gian chỉ còn mỗi tiếng nấc uất ức của Thanh Ngân. Cô
nhỏ bé trong bộ đồng phục xanh nhạt, dáng người tiều tụy tựa nhành liễu
trước gió bão. Không phấn son, không chải chuốt, vẻ đẹp của cô bớt đi
nét sắc sảo, kiêu kỳ. Hàng mi ướt cụp xuống, che đi đôi mắt ngập áng
buồn phiền.
Chầm chậm bước tới bên, dịu dàng ôm người đẹp vào lòng, Minh Quý vỗ về cô như dỗ dành một đứa trẻ:
- Bạn gái bị chính em gái đánh, anh ta làm sao không tức cho được?
- Ai bảo chị ta cản tôi!
Thanh Ngân khóc òa. Cô gục hẳn vào Minh Quý, ôm ghì lấy anh như thể anh là nơi bấu víu duy nhất lúc này. Cô vừa thút thít vừa kể lể không đầu
không đuôi, mỗi câu thốt ra lại kéo theo tràng nấc ấm ức.
Minh
Quý kiên nhẫn lắng nghe, anh vuốt nhẹ tấm lưng mềm mại để xoa dịu cơn
khóc của cô. Hóa ra vụ lộn xộn lúc nãy là do Hạ An ngăn cô nàng tới thăm Hữu Phong - kẻ đã giáng cô một vố đau!
Thực chất, tự Thanh
Ngân đã dấn thân vào vòng xoáy của Gió Quỷ. Cô không thật sự yêu Hữu
Phong thế nhưng vẫn bằng mọi cách giành lấy anh ta bằng cho thỏa tham
vọng.
Đinh Hữu Phong là viên kim cương, thể hiện sự toàn vẹn
đến tuyệt đối, thu hút sự thèm khát của bao người nhưng họ chỉ dám ngắm
nhìn, không dám chạm hay lảng vảng bởi ánh hào quang bao quanh kim cương sẽ thiêu trị hết thảy những-thứ-gây-ngứa-mắt.
Thanh Ngân cố
chấp chiếm đoạt Hữu Phong chỉ để chứng tỏ ngôi vị nữ hoàng của quyến rũ. Nàng phải là người độc nhất làm chao đảo nhân vật máu lạnh.
Ngộ nhận, cố chấp, mù quáng. Nàng nuôi ảo tưởng một cách điên rồ, bỏ phí chất xám cho những hành động thiếu suy nghĩ.
- Bỏ hết đi. Không phải muốn là được đâu,