Disneyland 1972 Love the old s
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326090

Bình chọn: 7.00/10/609 lượt.

ia sáng mờ ảo thắp lên trong đêm tối. Bà tới bên cậu bé, thì
thầm thật khẽ nhưng đầy đáng sợ - Ký ức ngủ yên đã đủ. Đến lúc con thực
hiện lời hứa rồi!

Góc tối, thời gian lùa nhau trôi, Hữu Phong
ngồi lặng thinh, những ngón tay siết rất chặt. Chỉ cần rời khỏi nơi này, anh sẽ trở về với thế giới đầy ánh sáng trước đây. Nhưng anh không thể
là anh trước đây được nữa … ký ức ngủ quên đủ rồi!

***

Cửa sổ hé, mời nắng mời gió lùa vào phòng bệnh tinh tươm. Chàng trai chậm
rãi mở mắt, lướt nhìn xung quanh một cách qua loa. Trống vắng. Không một ai. Ngay cả Federer, người luôn xuất hiện đầu tiên vào mỗi lần anh tỉnh giấc.

Bỗng, cửa phòng được đẩy ra đúng lúc Hữu Phong gượng
người dậy, anh đối thẳng tia nhìn lạ lẫm tới cô gái còn đứng sững sờ
trong bộ đồng phục Trung Anh.

- Anh dậy rồi à? - Cô gái kinh ngạc lẫn e sợ, lồng ngực như nổ tung dưới nhịp đập nhanh mạnh của tim.

- Cô là ai? - Hữu Phong nâng mi tra khảo, ngăn con người xa lạ tiến lại gần bằng ánh-nhìn-giết-người.

Cô gái ngạc nhiên. Là Đinh Hữu Phong đang cất lời với cô sao? Sau nhiều đắn đo thật kỹ lưỡng, suy tính thật tỉ mỉ, cô cười ngọt lịm.

- Em là bạn thân của Đông Vy! - Cô gái từ tốn đáp.

Chợt tim, vật thể cứng đá nhất cơ thể như bị cứa sâu, Hữu Phong gật
đầu, vết sẹo nơi lòng bàn tay nhói buốt. Anh thu về ánh mắt hung dữ,
ngoắc nhẹ tay ra hiệu cho cô gái đến bên mình.



Mừng Vy đến với tôi!

---

- Con bé có thiệt thòi quá không?

- Là Đông Vy tự chọn lựa kề bên người mình yêu. - Quản gia Lâm rảo bước chậm rãi theo Federer, ông bỗng mỉm cười - Mới nhắc đã thấy rồi kìa!

Theo hướng quản gia Lâm nhìn, cô gái nhỏ vừa rời phòng bác sỹ, che
miệng đầy mệt mỏi, gương mặt hốc hác, làn da xanh xao tựa lá non. Thấy
Federer, cô ngần ngừ chút chút rồi mới tiến đến.

- Bác tới rồi ạ?

- Richard thế nào rồi? Khá hơn chưa? - Federer hỏi dồn, ông chỉ nóng vội với những gì liên quan đến con trai.

- Có lẽ anh ấy sắp tỉnh!

- Thật sao?

Chẳng để Đông Vy kịp hé miệng, Federer đã lôi tuột cô nhóc theo dọc
hành lang. Biết ông nóng lòng, Đông Vy vừa đi vừa kể tỉ mỉ những dấu
hiệu lạ thường của chàng quý tộc thời gian gần đây. Anh thường cử động
nhẹ ngón tay, thường nhíu mày, thường mím môi …

Lúc đứng trước
phòng bệnh, cả Federer và quản gia Lâm đều tỏ ra hồ nghi khi cửa phòng
khép hờ. Không lẽ ngoài bệnh nhân ra, còn có thêm ai khác?

- Cháu cho người lạ vào sao Đông Vy? - Quản gia Lâm đặt ngay truy vấn.

Đông Vy im bặt, mặt biến sắc. Có lẽ vào lúc cô đi gặp bác sĩ, người bạn ấy đã tới đây.

- Đã dặn là đừng cho người lạ … - Cảnh tượng đập vào mắt khiến Federer
không thốt trọn lời trách móc, tay ông bất động trên nắm cửa. Một vài
giây sau, ông dời mắt sang cô gái nhỏ, nhấn mạnh từng chữ - Bắt đầu rồi, nhớ mạnh mẽ!

- Và đừng tỏ ra yếu đuối! - quản gia Lâm tiếp lời.

Cô gái nhỏ gật mạnh đầu, cười thật nhẹ như để chứng tỏ mình luôn ổn
nhưng khi cánh cửa vừa được mở toang, thần trí Đông Vy đã bay mất tăm,
mắt nhoè đi với những gì đang bày ra trước mặt, tim đau như tờ giấy nhàu nhĩ.

- Richard, dậy rồi sao con? - Federer kìm niềm vui đang vỡ òa, ông kéo theo Đông Vy bước hẳn vào phòng bệnh.

Chàng trai đẩy nhẹ cô nữ sinh khỏi lòng mình, anh liếc thoáng qua những người vừa xuất hiện với đôi mắt xám tro hờ hững, chất giọng phát ra
cũng không kém phần lãnh đạm.

- Mới dậy.

- Còn mệt không con trai? - Federer trìu mến. - Vẫn mệt. Vì thế đừng hỏi tôi thêm bất cứ điều gì!

- À, được rồi! Vậy Đông Vy, con chăm sóc Richard nhé. Bác đi làm thủ tục xuất viện!

Giao việc cho cô gái xong, Federer cùng quản gia Lâm rời đi một cách
đầy cố ý. Phải để Đông Vy thích nghi dần với cảnh chướng mắt do ai đó
dàn dựng! Cô gái nhỏ đâu thể yếu kém tới mức sụp đổ ngay khi đây mới chỉ là chiêu trò cỏn con của Gió Quỷ!

Cánh cửa khép lại, bao trùm
không gian là sự im ắng đến kì lạ, tưởng như có thể nghe thấy cả âm
thanh của cánh hoa rơi xuống đất. Hai ánh nhìn chạm nhau, một ánh đầy
khoái trá tự tin, một ánh đầy hoang mang ngỡ ngàng.

- Sao? Sợ à?

Hữu Phong lại là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Tuy anh chưa thèm
liếc mắt đến cô gái nhỏ nhưng dường như, vẫn nắm bắt hết thảy mọi cử chỉ của cô nàng. Từ điệu bộ mân mê mép váy đến cách đứng chôn chân như
tượng gỗ.

- Em việc gì phải sợ! - Đông Vy đè cứng rắn vào giọng nói.

- Chắc không?

- Chắc!

Hữu Phong nhếch miệng, thần thái khá sứt mẻ sau trận hôn mê kéo dài
nhiều ngày. Thấy anh chuẩn bị rời giường, cô nữ sinh liền đánh bạo níu
tay anh lại, nỗi hụt hẫng hiện rõ trên gương mặt có hai má lúm duyên
dáng.

- Đợi! - Hữu Phong cộc lốc.

Gió Quỷ nhẹ nhàng
rút tay khỏi cô nữ sinh dù rất dị ứng với sự động chạm vừa rồi. Anh tới
bên Đông Vy, dang tay ôm chặt lấy dáng người bé nhỏ và thì thầm t