
hật khẽ bên tai cô.
- Nhớ tôi không?
- Em nghĩ là có. - Đông Vy thận trọng đáp, cô cần dè chừng con người quỷ quái kể từ bây giờ.
- Yêu tôi không?
- Yêu anh rất nhiều.
- Bạn em cũng yêu tôi. Nhiều không kém em!
Đông Vy run, chưa bao giờ cô lại thấy lạnh buốt khi được anh ôm như thế này. Có lẽ, do anh không còn muốn đem ấm áp tới cô. Có lẽ, vòng tay
quen thuộc của anh chỉ muốn bóp nát cô thay vì ôm. Đông Vy hiểu, chuỗi
ngày u tối sẽ ập đến sớm thôi …
- Anh nhớ lại hết rồi, phải không Đinh Hữu Phong?
- Ừ. Để Vy thất vọng rồi!
- Không hề. Anh hồi phục trí nhớ, hết lạc lõng, hết chơi vơi. Em rất mừng!
Tim Hữu Phong như bị va nhẹ, anh bỗng nhiên đặt môi lên vầng trán nhỏ
nhắn, nụ hôn quỷ quái của anh rơi dần xuống chóp mũi rồi đến làn môi mềm mại. Cô gái nhỏ dịu dàng đón nhận, hai tay ôm chặt anh, mắt nhắm
nghiền. Phút giây thân mật này, thế giới như chỉ tồn tại mỗi chàng quý
tộc và cô gái nhỏ. Tình yêu đã thiêu rụi mọi khúc mắc, tất cả đều không
cần biết đến, gạt thù hận, gạt quá khứ …
Vẫn ngồi lặng trên
giường bệnh, tâm can Tuệ Anh như bị cào xé đến rách tươm. Trước mắt là
ảo ảnh hay những thứ vừa diễn ra mới là ảo giác? Ban nãy, Đinh Hữu Phong còn chủ động ôm cô, phớt lờ người khác nhưng sao chỉ trong phút chốc,
anh lại thay phắt thái độ, dễ dàng gần gũi cô gái nhỏ sau chỉ vài câu
nói lạnh lẽo. Anh đã hồi phục trí nhớ, không thể nhầm lẫn Tuệ Anh và
Đông Vy. Vậy chả nhẽ, cái ôm anh trao cô khi phòng có thêm người khác là do cô hoang tưởng? Rõ ràng anh nhìn cô rất lâu khi cô tự giới thiệu
mình là bạn thân Đông Vy.
Nhất định, cô sẽ lần ra chuyện kỳ lạ này! Còn giờ, không ngăn được thì phải phá đám!
- Hữu Phong, em muốn hỏi, anh gọi em tới có việc gì không? - Tuệ Anh giả bộ rụt rè, vờ như vô tình chen vào màn hôn hít.
Tức thì, tiếng kêu yếu ớt bật lên giữa phòng bệnh. Đông Vy vô thức đưa
tay chạm miệng mình, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến cô choáng
váng, vị mặn theo đầu lưỡi trôi vào cuống họng đắng nghét. Chân tay Đông Vy thuỗn đơ, không ngờ anh đột ngột chấm dứt cuộc ôm hôn bằng cách day
mạnh môi cô đến tướt máu.
Gió Quỷ quệt miệng, nét hung ác ngự trị nơi nhãn cầu đen xám của hốc mắt u tối. Anh cúi thấp đầu, cười ma quái:
- Mừng Vy đến với tôi!
i đó giận cá chém thớt còn Richard một khi đã nổi giận thì bất cứ thứ gì gây ngứa mắt anh đều muốn băm vằm.
---
Hoàn tất thủ tục xuất viện của con trai, Federer chưa vội trở về phòng
bệnh mà cùng quản gia Lâm ghé căng-tin bệnh viện, nhằm kéo dài thời gian riêng tư cho đôi trẻ. Một số ánh mắt dần đổ về phía người đàn ông ngoại quốc đang ngồi trầm ngâm, trang phục khoác trên người ông đầy quý phái. Ông nhấp từng ngụm trà nhỏ, dáng vẻ thấp thoáng đôi chút tư lự:
- Tôi phải về Thụy Sỹ rồi! Vắng mặt cũng đã lâu.
- Vâng, Ngài nên về. Tránh trường hợp vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm.
Richard tĩnh dưỡng thêm vài ngày là sẽ lại chạy được trăm vòng, Ngài chớ quá lo!
- Thứ tôi lo lúc này chẳng phải sức khoẻ của cậu chàng.
Federer cười khổ. Đã quá nhiều vận nạn quấn vào con trai ông nhưng lần
nào lưỡi hái tử thần cũng chém hụt. Ngay cả khi dính hai lần tai nạn xe
liên tiếp mà Richard vẫn nguyên vẹn trở về thì anh chính là khắc tinh
của thần chết. Federer tin tưởng tuyệt đối sẽ chẳng có nguy hiểm nào đe
dọa nổi tính mạng con trai ông mà ngược lại, Richard đang là mối lo ngại của rất nhiều người. Ai đó giận cá chém thớt còn Richard một khi đã nổi giận thì bất cứ thứ gì gây ngứa mắt anh đều muốn băm vằm.
Federer chỉ sợ, với bản tính tàn bạo, tàn nhẫn Richard sẽ đánh mất rất nhiều!
- Lâm này, đến lúc nào đó, nếu mọi thứ quá sức chịu đựng, ông hãy giấu Đông Vy!
- Vâng!
Tôi sẽ không để cậu chủ mất đi người mình yêu thương như … - quản gia Lâm bỗng im lặng.
- Như tôi đã từng mất Hữu Tuệ! - Federer nói nốt câu bị bỏ lửng, khoé môi giãn thành nét cười chua xót.
Năm xưa, lúc ở lại Việt Nam tổ chức hôn lễ cùng em gái quản gia Lâm,
ông đã phải lòng một cô nữ sinh Trung Anh khác, là Đinh Hữu Tuệ. Tim
loạn nhịp, rồi nhớ, rồi yêu. Dù rất muốn chiếm đoạt người ấy làm của
riêng nhưng Federer buộc phải kiềm chế bản thân khi Hữu Tuệ từ chối ông. Và trong một lần cả hai say khướt … đã lên giường cùng nhau.
Sự cố ấy được người trong cuộc chôn vùi! Hữu Tuệ không cần nên dù có muốn,
Federer cũng chẳng thể đền bù. Hữu Tuệ chỉ yêu cầu một điều duy nhất là
coi-như-không-quen-biết.
Federer đồng ý, quyết định trở về Thụy Sỹ, quên đi những gì không thuộc về mình! Bẵng đi một thời gian, em gái
quản gia Lâm bỗng tiết lộ tác giả cái thai trong bụng mình là của một
nam sinh khối trên. Hắn vừa là thiếu gia con nhà danh giá, vừa là nhân
vật học hành cự phách nên hắn rất được mến mộ. Ít ai biết, bộ mặt thật
của hắn là một kẻ trăng hoa, chuyên gia chén những cô gái tự nguyện dâng hiến cho hắn vì quá yêu. T