
g như vậy… Anh uống say rồi, em dìu anh đi nghỉ.” Phương
Tử Cầm mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng nói, cũng cực lực né tránh ánh mắt mọi
người.
Bỗng nhiên Lữ Tử Khiêm ôm chầm lấy Phương Tử Cầm điên
cuồng hôn lên mặt cô, cô kinh ngạc rồi lập tức giãy dụa. Trời đất! Đây
là nơi công cộng mà! Tử Khiêm dám ngang nhiên hôn cô, anh thật là say
đến hồ đồ rồi!
Bất chấp ánh mắt khác thường của mọi người, Phương Tử Cầm giống như đi trốn, nhanh chóng giúp đỡ Lữ Tử Khiêm đi vào thang
máy, hoàn toàn không chú ý tới ở góc đại sảnh có một đôi mắt lóe lên tia ác ý dõi theo.
Chủ nhân của đôi mắt kia đúng là Đổng Ngải Vi, cô có hẹn ăn tối với bạn tại đây, không ngờ lại thấy được màn hấp dẫn này. Hừ! Nếu không vì Phương Tử Cầm, cô sẽ không bị Lan Đạo Uy công khai
đuổi khỏi buổi dạ hội làm cho cô mất mặt, thù này nói gì cô cũng không
buông tha. Đổng Ngải Vi lộ vẻ cười đắc ý, màn kịch đêm này nếu Lan Đạo
Uy mà biết được thì tất nhiên Phương Tử Cầm sẽ bị Lan Đạo Uy rủ bỏ, đến
lúc đó xem cô ta sẽ như thế nào! Nghĩ đến điều này, Đổng Ngải Vi thấy
trong lòng sung sướng không thôi, vẻ mặt tươi cười càng thêm quỉ quái
yêu ma.
& & &
Phương Tử Cầm rất vất vả mới đem được Lữ Tử Khiêm đặt lên giường, tay tháo giày ra giúp anh sau đó ngồi
cạnh mép giường thở hổn hển.
Sau một hồi chiến đấu thật mệt mỏi,
mất thêm một tiếng đồng hồ nữa, cô bất đắc dĩ lên tiếng than, liếc mắt
thấy Lữ Tử Khiêm đã ngủ say, trong lòng cô thật băn khoăn rối rắm.
Cô không thể để anh lại đây rồi bỏ đi. Cho dù thế nào thì anh cũng vì cô
mà mới uống say đến nông nỗi này, trên lập trường bạn bè cô đêm nay phải trông chừng anh. Đợi đến sáng mai cô nhất định nói chuyện rõ ràng với
anh. Phải làm cho anh vứt bỏ tình cảm với cô nếu không cô không thể làm
việc chung với anh được nữa.
Đã ra quyết định, cô ngồi trên ghế
sô pha trong phòng chuẩn bị ngủ. Vừa mới nhắm mắt lại, khuôn mặt Lan Đạo Uy như hiện ra trước mặt, cô khẩn trương mở mắt đột nhiên ớn lạnh! Cô
quên mất Lan Đạo Uy rồi.=)) Ve: Chị quên đúng chỗ rồi đấy ạ :”>
Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, cô nhất định phải báo cho anh biết. Cô cầm lấy điện thoại nhấn số của Lan Đạo Uy, thật sự hồi hộp, lòng bàn tay cũng
đổ mồ hôi.
“A lô, ai đấy?” là tiếng nói trầm thấp của Lan Đạo Uy, xem ra anh vẫn chưa đi ngủ.
“Em… là em.” Phương Tử Cầm cẩn thận nói.
“Đáng chết! Em nghĩ bây giờ là mấy giờ! Lập tức về nhà cho tôi!” Lan Đạo Uy
lập tức phản ứng mãnh liệt, gần như rít lên trong điện thoại.
Anh tức giận khiến Phương Tử Cầm ngẩn người trong chốc lát, mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng. “Chỉ sợ… đêm nay không về được… tạm thời có một số
việc…” Cô ấp úng nói.
Nói chưa xong, trong điện thoại lại truyền
đến một trận gầm gừ của Lan Đạo Uy. “Tốt nhất em phải giải thích cho hợp lý, nếu không tôi thề sẽ đánh vào mông em.” Giọng anh uy hiếp gầm lên
giận dữ.
Phương Tử Cầm lấy can đảm nói dối: “Em đã hứa với Uyển
Lăng đêm nay giúp cô ấy xem một loạt kiểu mẫu mới tiện thể cho cô ấy ý
kiến. Tối nay em ngủ lại với cô ấy, anh có thể yên tâm.” Cô cố gắng điều khiển giọng nói của mình cho thật hợp tình hợp lí.
Lan Đạo Uy trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cô ấy đâu, cho tôi nói chuyện với cô ấy.”
Trời đất! Anh làm gì mà thông minh thế! Thật sự là tức chết người đi được,
Phương Tử Cầm vừa tức lại vừa gấp, trong thời gian ngắn cũng không biết
nên làm thế nào cho phải. Hít một hơi, cô mở miệng nói: “Anh chờ một
chút!” Được, đã diễn trò phải diễn cho trót, ai sợ ai.
Sau đó cô
đi vào phòng tắm, mở toàn bộ vòi sen trong chốt lát tiếng nước chảy vang lên khắp phòng. “Cô ấy đang tắm.” Phương Tử Cầm cố ý cầm lấy ống nghe
hướng về phía phòng tắm.
“Tôi có thể đợi!” Lan Đạo Uy hiển nhiên không tin cô.
Phương Tử Cầm không khỏi tức giận, cô không làm chuyện gì xấu, anh lấy gì nghi ngờ cô. “Này! Anh đừng quá đáng nha! Tôi có ý tốt điện thoại báo cho
anh một tiếng lại còn bị anh nghi ngờ, một khi đã như vậy thì anh hủy bỏ thỏa thuận của chúng ta đi.” Cô lớn tiếng la lên để đàn áp anh.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Lan Đạo Uy không đòi nói chuyện với Lí Uyển
Lăng nữa. “Em tốt nhất là không nên gạt tôi, nếu không em gánh không nổi hậu quả đâu.” Trước khi cúp điện thoại, Lan Đạo Uy còn không quên “ân
cần dặn dò” một phen.
“Biết rồi.” Phương Tử Cầm nói xong lập tức
cúp điện thoại, rùng mình một cái. Anh uy hiếp khiến cô không lạnh mà
run, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng. Ông trời ơi! Xin đừng để anh
phát hiện cô nói dối, trong lòng cô không khỏi cầu khẩn.
Không
biết vì sao, gần đây cô thật sự gặp toàn chuyện đau đầu, trước tiên là
bố cô lấy tiền bỏ trốn, công ty lâm vào nguy cơ nên phải chấp nhận sự uy hiếp cùng kiềm chế của Lan Đạo Uy. Còn có sự việc Đổng Ngải Vi khiêu
khích và bêu xấu, hiện tại lại gặp phải Lữ Tử Khiêm. Những sự việc cứ
tuần tự diễn ra trong đầu cô khiến cô không ngừng buồn bã, mí mắt cũng
bắt đầu sụp xuống, cô ngồi trên ghế sô pha rơi vào mộng đẹp.
Phương Tử