Old school Easter eggs.
Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322161

Bình chọn: 9.00/10/216 lượt.

định nói thêm gì nữa nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của Lan Đạo Uy, cả người nổi da gà, rốt cục không nói nên lời ngoan ngoãn bỏ đi.

Lúc cô đi rồi, cơn
giận của Lan Đạo Uy hoàn toàn bùng nổ. Anh nắm chặt hai tay đấm thật
mạnh lên bàn, sắc mặt ảm đạm thật dọa chết người. Hai mắt anh bắn ra hai luồng sáng sắc bén mãnh liệt, bão táp trong lòng anh nổi lên. Anh cuồng nộ: “Đáng chết! Dám gạt tôi!”

Lập tức, anh gọi hai cuộc điện
thoại, một là cho Lí Uyển Lăng, một cái khác là cho Khách sạn Hoàn Á.
Thực hiển nhiên là kẻ lừa đảo Phương Đông chưa cùng bạn tốt khớp lời, mà Khách sạn Hoàn Á cũng xác nhận Phương Tử Cầm và Lữ Tử Khiêm tối qua ở
cùng một phòng.

Giờ phút này Lan Đạo Uy giống như con mãnh thú
cuồng dại, cho đến bây giờ không ai dám lừa gạt anh! Anh nâng niu cô
trên tay mà cô lại đạp đổ tấm chân tình của anh. Anh sẽ bắt cô phải trả
giá!

Lan Đạo Uy cầm lấy ống nghe, ấn số nội bộ. “Quản lí Từ, buổi chiều tôi có việc không về công ty, mọi việc anh tự xử lí.” Giao việc
xong, anh giống như một trận cuồng phong rời khỏi văn phòng.

& & &

Phương Tử Cầm thoải mái tắm nước ấm thuận tiện gội đầu, lúc này cô đang choàng áo bông tắm, dùng máy sấy mái tóc dài của mình.

Trải qua một đêm mệt mỏi, cô không ngủ được nhiều, buổi sáng sau khi đưa Lữ
Tử Khiêm về nhà, cô muốn về nhà ngủ bù, ngay cả cơm trưa cũng không muốn ăn.

Trong phòng khách truyền đến tiếng cửa mở, cô chưa kịp chú ý thì Lan Đạo Uy tựa như con báo đen nhanh nhẹn đã xuất hiện trước mặt
cô. Đôi mắt màu đen u ám của anh giờ phút này đang dữ dội nhìn cô.

“Anh… sao lại về?” Phương Tử Cầm vô cùng kinh ngạc chỉ có thể lắp bắp hỏi.

Lan Đạo Uy không hề báo trước nắm chặt cằm của Phương Tử Cầm, lực mạnh đến
nỗi muốn siết chết cô. “Em thật đáng giận, kẻ lừa đảo, dám gạt tôi!”
Những lời nói lạnh lẽo thốt ra.

Những hành động của anh khiến cô
hoảng sợ, trong lòng không tránh khỏi một trận khủng hoảng. “Em… em
không hiểu anh đang nói gì? Cô cố gắng lên tiếng.

“Đáng chết! Em
còn không nói thật! Tối hôm qua em ở đâu?” Anh tăng thêm lực trên tay,
chặt chẽ nắm lấy cằm cô, hai mắt bốc lên lửa giận ngùn ngụt.

Nước mắt chảy tràn ra, anh thật sự làm cô đau cũng khiến cô sợ hãi. Đôi mắt
Phương Tử Cầm long lanh nước bất lực nhìn anh, hoàn toàn không nói nên
lời.

Thấy cô không trả lời, môi Lan Đạo Uy nhếch lên một nụ cười
lạnh, trong ánh mắt có ý cười khinh bỉ, trầm giọng nói: “Bạn em đã nói
cho tôi biết tối qua em không ở chỗ của cô ấy. Em thật sự rất vụng, lại
quên cùng cô ấy khớp lời!”

Phương Tử Cầm bỗng dưng mở to hai mắt, thở dồn dập đứng dậy: “Anh…anh đã biết!” Cô kinh ngạc nhìn anh, đột
nhiên một cơn rét lạnh thoáng qua lưng.

Lan Đạo Uy xanh mặt, hai
tay nắm lấy vai của cô, dùng sức nhấc lên, “Thì ra em cố ý lừa gạt tôi,
nói dối tôi?” Anh nghiến răng nói.

“Không… không phải như vậy, xin anh nghe em nói!” Phương Tử Cầm rơi lệ, rời rạc nói.

“Im miệng!” Lan Đạo Uy khiển trách một tiếng, lập tức dùng nụ hôn vô tình mãnh liệt bao trùm môi cô, lưỡi sộc thẳng vào miệng cô

Phương Tử Cầm miễn cưỡng đưa hai nắm tay đấm vào ngực anh, dùng lực đẩy anh
ra, “Sự tình không phải như anh nghĩ, xin anh nghe em giải thích.” Cô
lại một lần nữa khẩn cầu.

Lan Đạo Uy phát ra một tràng cười lạnh
lùng, tràn ngập khinh bỉ nhìn thân thể cô. “Em nghĩ rằng tôi còn có thể
tin tưởng em không? Uổng công tôi xem em là trân bảo, nhưng em chẳng qua là một bông hoa lẳng lơ mà thôi.” Anh chán ghét thốt ra, lập tức đem cô quăng lên giường.

“Nếu em đối với người khác đều hào phóng như
vậy, tôi nghĩ mình cũng không nên khách khí.” Anh cười một cách gian tà, lấy thân thể mình đè lên người cô.

“Anh… anh muốn làm gì?” Hai mắt Phương Tử Cầm sợ hãi nhìn anh như thấy phải ma quỷ.

“Làm cái gì? Còn phải hỏi? Tôi nên sớm đòi lấy thù lao của mình!” Nói vừa
xong, anh cúi đầu thô bạo hôn cô, đầu lưỡi thâm nhập vào miệng cô không
ngừng hấp thụ vị ngọt của cô, hai tay cũng cuồng loạn dao động trên
người cô..

Không!” Phương Tử Cầm không ngừng kêu khóc cũng không ngừng giãy dụa dưới người anh.

Lan Đạo Uy ngẩng đầu lên thở dồn dập, đôi mắt lóe sáng. Anh kéo chiếc áo
khoác trên người cô, thoáng chốc thân thể không hề che đậy của Phương Tử Cầm hiện ra trước mặt anh. Lan Đạo Uy nheo mắt lại đánh giá thân thê
thu hút của cô, sau đó gầm nhẹ lên một tiếng cúi người hôn xuống ngực
cô, hai tay chặn không cho cô giãy dụa.

Phương Tử Cầm giống như bị chạm phải điện, toàn thân run rẩy mềm nhũn không thôi, quên mất giãy dụa chỉ biết thở gấp.

Ghen tuông cùng phẫn nộ khiến Lan Đạo Uy mất đi lý trí, anh giống như con
mãnh thú phát cuồng không ngừng chiếm đoạt không có chút thương hương
tiếc ngọc. Anh dùng răng cắn mạnh thân thể mượt mà của cô, lưỡi anh đùa
giỡn khắp người cô, một bàn tay trực tiếp thăm dò nơi kín đáo của cô.

Hành động này khiến Phương Tử Cầm bừng tỉnh, cô hô to một tiến