Old school Easter eggs.
Chờ Ngày Mưa Rơi

Chờ Ngày Mưa Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327880

Bình chọn: 9.5.00/10/788 lượt.

r/>- Thường xuyên.

- Có hành hạ chị nhiều không? – Duy nghẹn ngào.

- Có. Nhưng tất cả chỉ là lúc nhỏ. Bây giờ bà ấy chẳng làm gì được chị hết.

- Tại sao lại là chị mà không phải ai khác? – Duy hỏi lí nhí,
chỉ vừa đủ cho một mình cậu nghe thấy, – Từ giờ, em sẽ không gặp chị nữa đâu. Đừng đuổi theo em nữa.

Thiên Thy còn chưa hết bất ngạc nhiên vì câu nói ấy thì Bảo Duy đã vội
vàng đứng lên, bước chân cậu liêu xiêu đi tiếp đoạn đường nhưng rất dứt
khoát, không quay đầu lại dù chỉ một lần. Đôi mắt Duy thẫn thờ chẳng
thèm nhìn bất kì điều gì, chỉ biết đi thẳng về phía trước trong vô thức.

Tại sao Duy lại có một người mẹ như thế? Sẵn sàng bỏ chồng con vì gia
đình phá sản. Sẵn sàng xà vào lòng một người đàn ông giàu có khác và
hành hạ con gái nhà người ta. Còn anh trai Duy là Tiến Hào cũng biết tất cả, biết cậu thích Thy, biết Thy và cậu quen nhau thân thiết nhưng lại
làm ngơ trước mọi chuyện, không hề hé nửa lời để Duy không hề hay biết
chính mẹ mình là dì ghẻ của Thy.

Nếu chiều nay Duy không cùng Trúc Anh đi tìm nhà của Thy và vô tình gặp
Tiến Hào và mẹ đang ở trước cổng, thì cậu đã không biết được cái sự thật đáng nguyền rủa này. Bây giờ Duy biết phải làm sao với Thy đây?

Thế nhưng đi được một đoạn đường dài, đôi mắt Duy đã không còn u ám
chênh vênh nữa mà hiện lên một ngọn lửa rừng rực. Tất cả mọi chuyện tồi
tệ đã và đang xảy ra với cậu chẳng phải đều bắt nguồn từ cái thằng chết tiệt nào đó tên là Hoàng Minh Đăng sao?

Vài ngày sau đó, Thiên Thy không tài nào liên lạc được với cậu em. Gọi
điện thoại hỏi Trúc Anh, cô cũng không trả lời, hỏi Tiến Hào, anh cũng
viện cớ lờ đi. Thy chỉ còn cách đi hỏi bà dì ghẻ của mình, xem rốt cục
có chuyện gì xảy ra nhưng đáp lại cô cũng chỉ là sự im lặng đáng ghét.

- Thy! Mấy ngày nay sao em cứ như người mất hồn thế?

Minh Đăng ngồi xuống cạnh Thiên Thy trên bậc thềm trước ngôi nhà ở biển. Anh thấy lo lắng vì suốt mấy ngày nay, Thy thường xuyên ngồi suy tư
điều gì đó với vẻ mặt lo âu, muộn phiền và chẳng thèm để ý đến anh. Vậy mà lần nào Đăng hỏi đến, cô cũng chỉ lắc đầu rồi trả lời cho qua loa
bằng câu nói quen thuộc đến phát bực: “không có gì”

- Có chuyện gì? Nói anh nghe! – Đăng nghiêm giọng, “uy hiếp” Thy bằng cách nắm bàn tay cô thật chặt.

- Thực ra thì em đang lo cho Duy, mấy ngày nay liên lạc với cậu ấy không được.

- Cậu nhóc đó có chuyện gì sao? – Đăng khẽ nhăn mày khó chịu,
chẳng ai thoải mái khi người yêu của mình lo lắng cho tình địch cả.

Và rồi Thy kể hết những chuyện mà cô chứng kiến được cho Đăng nghe, từ
việc bất ngờ gặp Duy ngay tại nhà cho đến thái độ và những câu hỏi kì
lạ của cậu em về người dì ghẻ của mình, không quên kể cho anh nghe cô đã thấy Bảo Duy khóc đau đớn ra sao.

Nhưng bây giờ điều khiến Thy lo lắng không kém đó chính là Minh Đăng lúc này. Không hiểu sao sau khi nghe Thy kể xong, khuôn mặt anh lại tái
xanh, lộ vẻ lo lắng còn hơn Thy, ngồi bất động y như cô vài phút trước
đó.

- Minh Đăng!... Minh Đăng!

- Ơi! Sao em? – Đăng giật mình quay sang Thy, đôi mắt vẫn còn dấu vết hoang mang của giây phút thất thần lúc nãy.

- Bây giờ thì đến anh mất hồn? – Thy trêu chọc. Nhưng Đăng cũng
chẳng thèm đáp lại, định hỏi cô điều gì đó nhưng lại thôi.

- Anh có thể đánh đàn cho em nghe được không? – Bỗng dưng, Thy
nhớ đến tiếng đàn dịu dàng tại buổi biểu diễn cô và Đăng đi xem. Có lẽ
thứ âm thanh ấy sẽ giúp cô bớt lo lắng hơn trong lúc này.

- Được – Đăng gật nhẹ đầu.

Tiếng đàn piano cất lên, hòa nhịp vào tiếng sóng. Bản nhạc Yesterday cổ
điển mềm mại, mượt mà đang ngân lên dưới những ngón tay thon dài,
thoăn thoắt của Minh Đăng. Thy chăm chú ngắm nhìn cách Minh Đăng chơi
đàn. Có vẻ như anh rất ít khi đánh những bản nhạc vui tươi, bởi đa số
Thy chỉ toàn nghe thấy những âm điệu trầm buồn, sâu lắng phát ra từ cây
đàn của anh. Phải chăng con người thật của anh cũng trầm buồn như chính
những bản nhạc ấy?

Như bị giai điệu du dương man mác buồn quyến rũ một cách kì lạ, Thiên
Thy vô thức ngồi xuống bên cạnh Đăng, bàn tay cô ngu ngơ đặt lên phím
đàn rồi “ấn ấn” chúng. Khiến cho bản nhạc tưởng chừng như tuyệt hảo đó
xuất hiện những âm thanh hết sức kì cục. Như dần nhận thức được sự phá
đám vô duyên của mình, Thiên Thy vội rụt tay lại trước khuôn mặt ngạc
nhiên và sau đó là bật cười của Minh Đăng.

- Em muốn đánh đàn? – Đăng nghi ngờ, nhìn Thy với đôi mắt tinh nghịch.

- Ờ không… - Thy bối rối – Nhưng cũng muốn tí xíu…

Vậy là Minh Đăng liền đứng lên đi ra phía sau lưng Thy, cúi xuống dạy
cho cô biết cách đặt tay lên bàn phím, nhận dạng những nốt nhạc cơ bản
rồi lướt những ngón tay cứng ngắc của Thy qua phím đàn mượt mà. Anh
vừa dạy vừa giảng cho Thy nghe nhiệt tình.

Nhưng lúc này đầu óc Thy thực sự rất căng thẳng, trái ngược với tinh
thần thoải mái và sự nhiệt tình của Minh Đăng. Bởi tim cô đang đập thình thịch vì hơi thở nóng ấm của Đăng đang nhẹ nh