
hứng như vậy, nhưng lần này đối với cha mẹ hắn như vậy
cũng quả thật kiêu ngạo quá mức.
“Ahhh, móng vuốt này xem ra cũng rất lợi hại.” Mở vòi sen, dòng nước nóng
chảy qua lưng làm hắn có chút đau nhói. Doãn Triệt nhếch miệng, mang trên mặt nụ
cười đùa giỡn, trong lòng tính toán đắc ý, lần sau gặp lại tiểu mèo hoang đó,
hắn nhất định phải cắt đứt hết móng vuốt của cô, tránh sau này làm hại mình.
________
“Hắt xì. . . . . .” Trần Hi đi vào sân trường, không khỏi rùng mình một cái.
Bây giờ đã qua buổi trưa, bụng cô đói đến nổi sôi sung sục. Trần Hi có chút hối
hận buổi sáng tại sao
không ăn cơm, nếu lúc ấy đồng ý đi ăn cơm vời Doãn
Triệt, có lẽ cũng sẽ không bị hắn trừng phạt một lần nữa, đoán chừng bây giờ
cũng sẽ không đói thế này.
Có lúc dục tốc bất đạt, thật đúng là đạo lý này, lúc ấy cô chỉ muốn thoát
khỏi tên đàn ông đó, không nghĩ tới một câu nói vô tâm lại làm cho mình bị trả
giá như vậy, thật may hiện tại tất cả đều đã qua rồi.
Trần Hi bước nhanh hơn, cô suy nghĩ thời gian này cũng chỉ có thể đến cửa
hang tiện lợi dưới ký túc xá mua mì gói nấu ăn.
“Trần Hi. . . . . . Chờ một chút.”
Cô tăng tốc nhanh chân đi về phía trước, nhưng lại đụng trúng cô gái ngăn
trước mặt mình. Ngửi mùi thơm quen thuộc, Trần Hi trong lòng thầm kêu không may
rồi, sao mà tất cả đều không giống như trước đây, cô nhớ kiếp trước hình như
mình không có vô tình gặp được nữ thần của Dõan Triệt như vậy!
“Trương học tỷ.” Trần Hi nhếch miệng cười một tiếng.”Thật đúng dịp!” Cô phát
hiện một lần trọng sinh lại chính là không giống trước đây, cô nhớ trước đây đã
từng hận thấu xương người trước mặt, nhưng bây giờ không có một chút chán ghét,
thậm chí cô còn mong cô ấy mau cùng Dõan Triệt hợp lại đi.
“Cô có thấy Doãn Triệt không? Người ở ký túc xá nói nói hôm qua hắn không trở
về, thấy cô và hắn đi cùng nhau, mà nghe nói cô cũng không quay về ký túc xá”.
Gương mặt Trương Nghiên lúc nói nữa câu trước thì rất đáng yêu, nhưng đến phần
sau nhìn có vẽ rất thâm trầm sâu xa.
“Vậy sao?” Trần Hi làm ra vẻ kinh ngạc.”Tôi cũng vậy không nhìn thấy Doãn học
trưởng!”
“A, không có việc gì đâu, tôi chỉ là muốn hỏi một chút.” sắc mặt Trương
Nghiên tối tăm, ánh mắt cứ liếc phía trên cổ Trần Hi hỏi.”Học muội cũng qua lại
với bạn trai àh?”
“Ha ha, học tỷ đùa rồi, đương nhiên là có, sao lại không” Trần Hi mặt không
đổi, tim không run, còn làm ra vẽ có chút ngượng ngùng.
Thấy Trương Nghiên há miệng, nửa tin nửa ngờ xoay người rời đi.
Trần Hi âm thầm thở dài một hơi, nghĩ thầm, năm năm quả thật là không uổng
phí. Dưới tình huống này mà cô còn có thể bình tĩnh như thế, không có chút sơ hở
nào.
Nàng ở trong lòng hận hận nghĩ, nếu là đổi người khác hỏi, nàng đã nói là bị
chó cắn.
Đem mì gói trở về phòng ký túc xá, cửa phòng đã khóa, bên trong không một
bóng người. Lúc này Trần Hi mới nhớ đến chiều nay có buổi báo cáo của một vị
giáo sư trẻ.
Hôm nay, tâm ý cô chỉ mãi lo nghĩ đến Doãn Triệt, ngay cả vị giáo sư này tên
gì cô cũng không nhớ nổi, chỉ nghe nói là vóc người rất tuấn tú.
Trần Hi tìm ra hộp cơm đem mì gói bỏ vào, từ trong ngăn kéo lấy ra một đôi
đũa, quáy sơ tô mì một chút rồi gắp bỏ vào miệng. Khí nóng trước mặt làm cô mở
mắt khó khăn, khi nuốt mì gói vào, cô đột nhiên thấy sửng sốt.
Trần Hi thấy nước mắt mình từng giọt rơi xuống tô mì. Cô bất đắc dĩ cười
cười, mặc dù đang khóc nhưng cô biết cũng không phải do mình quá đau lòng, ngược
lại có khi do vui sướng mà xúc động.
Loại thức ăn bình dị này đã lâu cô không được thưởng thức qua. Doãn Triệt
luôn luôn thích những bữa ăn phong phú, thức ăn như thế này đối với hắn mà nói
chính là đồ bỏ đi. Trong năm năm chung sống này, dù là ăn tô mì, cô cũng phải bỏ
thêm rau cải, ngêu sò, các loại tôm cua hải sản. Tên đàn ông kia được chiều
chuộng quá mức, hành cũng không ăn, kể cả những món ăn có mùi hành.
Trần Hi cúi đầu nghĩ lại, lúc ấy làm sao mà cô có thể sống được. Thật may là
ông trời lại cho cô cơ hội sống lại lần nữa, cũng làm cho cô hoàn toàn hiểu được
thói quen của tên đàn ông cặn bã kia.
Rất nhanh cả phần sợi mì bị cô ăn sạch, thậm chí ngay cả nước mì cũng không
bỏ qua. Không có gì thích bằng sau ăn no là ngủ một giấc, Trần Hi vuốt vuốt bụng
bò lên giường. Không đụng đến thì không sao, động đậy một chút cô thấy đau giật
cả mình. Bên hông đau đớn làm cô lại tức giận đem Doãn Triệt ra chữi mắng thêm
một trận, điều này càng làm cô quyết tâm cả đời không muốn dây dưa qua lại với
hắn. __________
“Hắt xì. . . . . .” Doãn Triệt vuốt vuốt mũi.”Thật xin lỗi. . . . . .” Hắn áy
náy nhìn mọi người trên bàn ăn nói một tiếng xin lỗi. Doãn Triệt liếc mắt lướt
qua Trần Tuyết Lệ, tiểu quỷ này ở dưới lại không an phận, chân cô cứ cạ cạ vào
bắp chân hắn.
Doãn Triệt hé mắt, tâm tư quả thật cũng bị cô ta quyến rũ một chút.
“Con ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn, con lên lầu trước đây.” Ý vị sâu xa
nhìn Trần