
t này. Đặc biệt
là hắn...
"Ba đùa con." - nó cười giả lả -" Mĩ là chị của
con ư? Vậy sao bây giờ ba mới nói chứ?"- nó sắp khóc rồi.
"Tôi với cô chỉ là chị em cùng cha khác mẹ mà
thôi" - Mĩ nhếch môi. Sau đó cô kể lại toàn bộ sự việc mà cô nghe được từ
Thu Anh.
Nó nghe xong thì chạy ra khỏi nhà. Những giọt nước mắt mặn
chát nóng hổi rơi hai bên má.
Hắn thấy nó như vậy liền đuổi theo rồi đưa nó về nhà.
Huyền nghe thấy thì cũng khóc nhưng trước khi ra khỏi nhà có
nói một câu vô cùng tàn nhẫn với ông Vương: "Ba thật tồi tệ"
Thực ra, Huyền với Phong đã có đứa con ở trong bụng. Ngày
hôm nay, nhân lúc có mọi người họp mặt đầy đủ, cô định thông báo tin vui này.
Nhưng tất cả lại hoàn toàn ngược lại.
Phong rất lo lắng. Đây là một cú sốc lớn với Huyền, có thể ảnh
hưởng tới con của anh. Vậy nên anh đưa Huyền về nhà, an ủi cô. Cô gắng cười để
anh vui nhưng ánh mắt cô lại phản bội cô.
Mệt mỏi.
Tất cả những người còn lại cũng ra về. Chỉ còn Mĩ với ông
Vương.
"Này ba! Ba có thấy rằng ba rất ghét con không?" -
Mĩ mở lời.
"..." - ông Vương không lên tiếng.
"Bây giờ con cũng là con ba. Vậy một trong hai người
Phong và Nam sẽ phải là vị hôn thê của con nữa chứ. Huyền và Phong đã kết hôn,
vậy chỉ còn Nam. Con có quyền làm vợ anh ấy mà, phải chứ ba?"
"Mày muốn gì nữa?" - ông Vương không nhìn Mĩ mà
lên tiếng.
"Làm vợ của anh Nam." - cô không vòng vo.
"Nhưng nó đồng ý lấy Mai làm vợ chứ không phải
mày"
Mĩ cười lớn rồi nói :
"Nhưng họ chưa có cưới nhau. Chỉ có trong thời gian tìm
hiểu. Ba thấy đó. Con vẫn có thể" - Mĩ đáp lại.
"Ba phải đáp ứng nhu cầu này. Nó hoàn toàn hợp
pháp" - Mĩ nhìn thẳng vào mắt ông Vương làm ông thêm khó xử.
Tại sao ông lại có đứa con như thế này.
Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!
" Được. Tao đồng ý với mày. Đã được chưa?"
"Cám ơn ba. Còn bây giờ, ba có thể ra đi được rồi."
- Mĩ lôi ra một con dao, đâm thẳng vào bụng ông Vương.
Ông Vương hoảng hốt. Vì đâm quá sâu nên một lúc sau ông lịm
đi.
Mĩ cười lạnh. Đã xong. Cô chạy vào bếp, pha một cốc cà phê
nóng.
Pha xong, cô đứng trước cửa bếp mà hét to:
"Người đâu, người đâu. Ba tôi bị làm sao kia?"
Mọi người hầu và cả mẹ của nó dù đang rất giận ba nó nhưng vẫn
chạy xuống.
Trước mặt họ là người ông Vương đầy máu.
Mĩ giả vờ ngạc nhiên không nói lên lời. Cô còn thả tay làm cốc
cà phê bắn tứ tung. Chạy đến bên ông Vương, lay ông như một người con thật sự.
Còn trong lòng thì cười vui vẻ.
Tất cả bắt đầu rồi. Một người ra đi. Còn lại chúng ta thôi.
Ba người, em gái ạ...
Mĩ giả vờ hoảng hốt, cầm máy điện thoại run run. Bấm nhanh số
của nó, Mĩ thút thít khóc.
Hắn dỗ mãi nó mới ngủ. Thế mà bây giờ cái điện thoại chết dẫm
này lại réo liên tục làm nó tỉnh. Thật là...Ai vô duyên hết chỗ nói.
Hắn cầm máy nó định tắt đi, nhưng nhìn thấy tên
\"Mĩ\" thì hơi khực lại. Sao Mĩ lại gọi? Thôi kệ, để nó ngủ đã.
\"Anh à! Đưa máy cho em đi!\" - nó đã tỉnh giấc.
Khi máy có tiếng đã làm nó tỉnh hẳn rồi.
\"Em ngủ đi! Chắc không có việc gì đâu.\" - hắn vẫn
cố dỗ nó ngủ.
\"Đưa em đi anh! Xin anh đấy!\" - mắt nó hoe dần.
Hắn thấy vậy liền bất lực. Thôi, đưa cho nó, không tí khóc
thì khổ.
\"Alô! Chị gọi em có việc gì sao?\" - nó có chút bất
an.
\"Hu...hu...Mai...Mai à...Ba...Ba...Hu...hu\" - Mĩ
cứ khóc mãi.
\" Ba...Ba làm sao hả chị? Chị nói cho em đi chị!\"
\"Ba...ba...tự tử...rồi. Ba...đi rồi...Ba ơi...\"
- Mĩ cố khóc thật to.
\"Bộp\"
Ba...Ba tự tử? Ba đi rồi?
Không! Không thể nào! Ba không làm thế đâu! Ba yêu nó cơ mà!
Không thể, không thể!
\"Anh ơi! Ba bỏ em rồi. Ba sao lại bỏ em hả anh?\"
- nó khóc ầm lên.
\"Em nói cái gì vậy? Ba làm sao?\" - hắn lo lắng.
\"Em phải đi gọi Huyền. Đúng rồi, gọi Huyền.\" -
nó khóc. Ngay sau đó chạy sang phòng Huyền.
\"Huyền ơi! Phong ơi! Mở cửa...đi! Mở...cửa đi mà! - nó
đập cửa liên hồi phòng Huyền Phong.
Hai người này cũng mới ngủ, bị nó đánh thức nên nhanh chóng
ra mở cửa.
\"Sao vậy Mai? Muộn rồi, em gọi có việc gì?\" -
Phong mở cửa.
Nó chạy đến bên Huyền, ôm trầm lấy cô.
\"Huyền à...Ba...ba tự tử...ba đi rồi...\"
Huyền đơ người. Chuyện này là thật sao?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một lúc sau, chiếc xe màu đen đi với tốc độ ghê người dừng
trước ngôi nhà ở vùng ngoại ô kia.
Nó và hắn chạy nhanh vào trước. Huyền và Phong chậm hơn, vì
Huyền đang có thai, không thể chạy nhanh được.
Và trước mắt họ và người đàn ông chùm chiếc khăn màu trắng
lên người.
Hai bên là cảnh sát và bác sĩ cúi đầu người đó...
Không ai khác chính là bố của nó và H