Chồng Hờ Ơi! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi

Chồng Hờ Ơi! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323110

Bình chọn: 9.00/10/311 lượt.

Quần
áo mang từ Mĩ về nhiều nhưng khi bố mẹ nó sắp xếp chuyển về đây thì giảm đi khá
nhiều.

"Anh đã dậy rồi à? Em nấu bữa sáng rồi. Anh dậy đánh
răng đi rồi ăn cho nóng."

"Em đi thật sao?"

"Chẳng thật thì đùa. Thôi nhanh đi anh, chị Mĩ đợi anh
đó."

Hắn đành chịu, đi vào nhà vệ sinh và làm vệ sinh cá nhân.

Nó bước xuống nhà, còn vali thì người hầu làm hộ. Nó cũng chẳng
định nhờ nhưng họ nói Mĩ bảo phải soát lại hộ nó và cầm xuống cho cô xem.

Quan tâm? Không có đâu! Chẳng qua chỉ là Mĩ không muốn có bất
cứ thứ gì của nó ở nơi đây.

"Anh Nam không xuống sao? Sao lâu quá vậy?" - Mĩ
ngẩng đầu, tưởng hắn nhưng lại là nó nên có chút hụt hẫng.

"Chị đợi anh ý một tí ạ! Anh ấy đang thay quần
áo." - nó đáp lễ phép. Dù sao Mĩ cũng là chị của nó kia mà.

"Chị này, chị đọc tờ giấy này và làm theo nhé! Anh ấy
hay làm những việc này vào trong khoảng thời gian nhất định. Chị phải nhớ
nhé!"

"Cô tưởng chỉ một mình cô biết. Chắc cô còn nhớ chứ?
Tôi với anh ấy từng là người yêu, cô hiểu anh ấy còn quá ít rồi."

"Mà tốt nhất, cô hãy từ bỏ anh ấy đi. Anh ấy chỉ xứng với
tôi, cô chẳng là gì cả. Nếu cô cần, tôi giới thiệu cho cô người yêu cũ của tôi.
Cô chỉ xứng với thằng nhãi đó thôi. Haha." - Mĩ cười mỉa.

"Cám ơn chị nhưng em không cần. Em sẽ theo tới cùng,
người em yêu chỉ có anh ấy."

"Tuỳ cô. Tôi đây chẳng có ý kiến vì kết quả có sẵn rồi
kia mà."

"Vậy chào chị. Chị gửi lời chào của em tới anh Nam. Xin
phép."

Dành tặng người chị một nụ cười lạnh, cô quay bước đi ra khỏi
chiếc cửa thân quen.

Chết tiệt, thật láo toét. Dám khiêu chiến với Mĩ này sao? Muốn
cướp anh sao?

Mộng mơ. Mày sẽ không được toại nguyện đâu. Ngay bây giờ tao
sẽ cho mày biết.

"Anh ơi, anh ơi. Giúp em, giúp em. Mai cứ đòi đi luôn
này." - Mĩ hét to lên.

Lập tức, hắn xuất hiện.

"Anh xuống chậm mất rồi. Em ấy chạy ra ngoài. Em ấy bảo
anh đi theo. Em ấy không muốn nhìn thấy mặt anh nữa." - Mĩ làm vẻ mặt lo lắng.

"Vậy...thôi ăn cơm đi. Chắc em ấy không muốn buồn đó
mà." - hắn tự trấn an mình.

Hai người ngồi xuống bàn ăn. Mĩ mở miệng:

"Anh này, em muốn nói với anh một chuyện. Em mong anh sẽ
đừng buồn. Nhưng...Mai bảo muốn em tìm cho nó một người bạn trai."

Cái gì? Tìm bạn trai?

Anh bỗng khựng lại rồi lại tiếp tục ăn. Sau đó chỉ đáp một
câu rồi rời bàn đi làm:

"Kệ đi. Em dọn đi, anh phải đi làm."

Hoàng hôn buông xuống, nó vẫn đang ở trong bếp, lẩm bẩm:

"Sao 6h rồi mà anh chưa về?"

Nói xong liền nghĩ lại, anh đâu còn ở với mình kia chứ. Tự
cười bản thân, rồi dọn cơm ăn cho xong bữa. Thực sự là nó chẳng có chút vui.

Đêm, nó cảm thấy thật cô đơn. Hằng ngày nó luôn có một vòng
tay ôm nó để nó dựa vào ngực mà sao hôm nay lại chẳng có.

Trống trải quá! Mới có một ngày mà nó đã nhớ hắn tới vậy
sao.

Cuộc sống không hắn thật buồn tẻ mà. Chẳng vui gì cả. Nó chẳng
làm được như hứa với hắn.

Vậy thì chỉ một cách, trở về nơi sống xưa của mình.

Bar Month - bar của nhóm "Pernicious"

Đúng như tên gọi - cực kì nguy hiểm hay dễ hiểu hơn: Đây là
một liều thuốc độc!




Ngay sau đó, nó lấy ra bộ quần áo dành riêng cho mình mà người
ngoài chưa ai được chiêm ngưỡng: áo màu tím lệch vai thể hiện sự chung thủy với
nhóm, quần bò bó màu đen tuyền ngắn ngang đùi. Quần áo này chỉ có chị cả mới được
mặc, rất đơn giản. Điểm đặc biệt nhất là mặt nạ màu đỏ như máu che nửa khuôn mặt
chỉ để lộ nửa khuôn mặt còn lại, đôi mắt hút hồn và đôi môi cũng màu như mặt nạ
mà thôi. Ở một mắt có lông vũ màu đen. Nó thành một con người hoàn toàn xa lạ.

Rút điện thoại ra, nó gọi tới một số máy lạ, đầu bên liền
nhanh chóng nhấc máy:

"Đưa con mui trần tới đây!"

Một nụ cười nguy hiểm lộ ra...

Chưa đầy 15 phút, hai chiếc xe một đỏ một đen đến trước ngôi
biệt thự. Nó bước ra rồi đi thẳng vào xe, chạy với tốc độ ghê người.

Thực ra khi ở Mĩ, nó chẳng thích chút nào. Từ nhỏ được học
võ, nó tự biết bảo vệ bản thân mình và người thân. Nhưng chưa thế chưa đủ, nó
muốn mình có một đội người luôn sẵn sàng "chiến đấu". Khi mới lập
nhóm, nó không đeo mặt nạ. Nhưng sau này số lượng người trong nhóm rất đông, rất
có thể là người của nhóm khác chà trộn vào để thám thính.

Và bây giờ đây không phải là nhóm mà nó là một tổ chức ngầm!

Dừng lại trước bar, đập vào mắt nó là đống hỗn độn. Định làm
phản sao?

Nó không vội, từ từ bước vào bar. Tiếng đôi giày cao gót
ngày càng rõ, nhưng người bên trong vẫn chiến đấu.

“Sao lại phải vội thế? Để tôi góp vui với chứ!” - giọng nó
vang lên làm phá tan cái âm thanh muốn nổ tai trong đây. Nó chưa lộ mặt, vẫn đứng
trong bong tối. Xem bọn này muốn làm gì.

“Mày là con nhãi nào mà dám vào đây? Biến nếu không muốn chết
cũng với lũ chó con này.” - giọng một thằng con trai vang lên.

“Vậy các ngườ


Snack's 1967