
được vào mắt mình. Vội dụi dụi mắt, Bình nhớ rõ ràng người con trai kia cũng có gương mặt như thế, vóc dáng như thế,
màu mắt như thế… nhưng sao khí chất toát ra từ người con trai đang đi
tới kia lại rất giống với Tự mà cô bạn đã quen những ngày vừa qua. Nước
mắt vui mừng vì mình đã nhìn nhầm, vì dù gì lúc nãy cũng chưa thấy tận
mắt kĩ càng, chạm vào xác nhận nên Bình tin rằng mình đã lầm. Nhưng nếu
vậy chị An sao lại làm thế? Ôm hôn một người con trai khác trong nhà của bạn trai mình. Nước mắt như được giải thoát, tràn qua hàng mi cong, ma
sát nhẹ với làn da và lớp lông tơ, ôm trọn gò má rồi rơi xuống. Bình bây giờ chỉ thấy hạnh phúc trước mắt.
………. Xem ra, khi yêu cũng là khi con người ta nhen nhóm ngọn lửa ích kỷ…….
Từ cuối hành lang đi tới, chợt thấy Bình đang khóc, Tự hốt hoảng nhìn
dòng nước mắt chảy ra.. kìm lòng không được, bước vội tới ôm chầm lấy
Bình trước mặt 3 đương sự còn lại.
- Này, sao em lại khóc? – Tự bất ngờ đẩy Bình ra hỏi…. thấy cô bạn vẫn cứ một mực im lặng, Tự liền liếc Phương một cái
- Nói, cô đã làm gì mà Bình lại khóc – Tự “giận mất khôn”, quên mất Bình và Phương là bạn thân
- Ê, thằng kia, bình thường mày thông minh sao hôm nay ngu đột xuất vậy. Họ là bạn thân thì Phương có thể làm gì Bình. Biết đâu người làm Bình
khóc là “mày” thì sao?
Thấy Bình quay qua dữ dằn hỏi Phương, Long không kịp chạnh lòng, bước
tới đứng chắn trước mặt Phương lên tiếng cãi lại. Long cũng biết nếu mà
Tự tức lên thì sẽ dễ làm người khác sợ mà bản thân cậu lại không muốn
“người khác” đó chính là Phương. Nhấn mạnh chữ “mày” Long thầm nhắc nhở
Tự….
- Cho tui lên tiếng xí - … Phương từ sau lưng Bình lòi cái đầu nhỏ nhắn lên tiếng
- em nói đi – Tự đã không còn kiên nhẫn mà tốt bụng nữa ..
- Hehe, lúc nãy nhỏ Bình đi gọi chị An xuống ăn cơm thì thấy chị An đang cùng một người con trai khác ôm hôn thắm thiết. Con nhỏ này cứ nghĩ
người con trai đó là anh nên khóc đó. hehe – Phương cười nham nhở khi đã chọc quê được Bình
Bình nãy giờ quê mà không quê hơn được nữa, hai vành tai đỏ ửng … nóng
bốc khói ra. Cúi gằm mặt xuống đất, thiệt là Bình chỉ muốn đào cái lỗ
chui xuống cho đỡ quê @@
- A…….. anh Tự…. – Bất thình lình, Bình và Phương cùng “a” lên một tiếng
Lúc nãy vì đã quá “vô tư hồn nhiên” mà Phương quên mất là Chị An là người yêu của anh Tự… nếu nói vậy thì giờ Tự phải buồn lắm…
Nhưng…………….
Nhìn muốn rớt tròng mắt ra, mà có thấy… Tự buồn hay đau khổ tí nào đâu.
Trong mắt chứa toàn niềm vui…. hạnh phúc.. chuyện này rốt cục là sao
đây….
Ax… điên quá, sao mọi chuyện lại khó hiểu thế này >”<
Bỗng từ cuối hành lang, có 2 bóng người tiến về:
- Làm rõ mọi chuyện cho cô bé hiểu đi – Một giọng nam tính trầm ổn vang lên
Nãy giờ, đứng cô đơn một mình, thấy ai cũng có cặp đôi, thầm thở dài
trong lòng, Phong lặng lẽ đi kiếm “cô nàng bé nhỏ” của mình @@
- Làm rõ là làm rõ cái gì? – Phương thắc mắc
- A…….. người kia… người kia …… - Bình cứ như gà mắc thóc, cứ lắp bắp khi nhìn thấy diện mạo người kia …
Đang khi Bình còn ngỡ ngàng, Phương ngơ ngác, Long thở dài, An và người con
trai mới xuất hiện đang nhìn thẳng vào Tự thì một tiếng hét thất thanh
vang lên từ ngoài vườn trước nhà vọng tới … cũng dễ dàng xác định tiếng
hét đó của ai .. vì bước chân Phong đã nhanh một cách bất ngờ…
Tạm gác chuyện “người lạ mà không lạ” kia qua một bên, Bình và Phương
khi nghe tiếng nó hét thất thanh thì lo chạy ra xem thử “tình hình nguy
cấp của con bạn” … Để lại 4 cái thở dài cùng 4 nét đăm chiêu
- Haizz, em nói rồi mà mấy anh không nghe, tụi nó lơ tơ mơ lắm, cứ thoải mái đi ^^ - An cất tiếng giúp mọi người đỡ sợ hơn .. ai dè …. @@
- Chính vì họ lơ tơ mơ nên… Tự nhà ta mới “toát mồ hôi hột” nè.. – Ôm vai thằng bạn, Long vừa trêu vừa thông cảm
- Haizz… xem ra.. 2 cậu nhìn thì to xác mà lại không bằng tiếng hét của một nhóc con.. haha… cố mà giữ lấy đi, mất thì sẽ tiếc đó…
- Thôi, ……… chúng ta tạm ngưng ra xem thử có chuyện gì – Tự cất tiếng uể oải
Người có mặt tại “hiện trường vụ án *Tiếng hét giữa ban sớm*” đầu tiên
chính là Phong…….. nhưng khi ra tới nơi… cậu thật sự không hiểu tại sao
nó lại hét toáng lên… Nhíu mi quan sát kỹ… Phong như chợt nhận thấy
nguồn gốc tạo ra tiếng hét đang ở đâu.. và đại nhân vật đã làm cho nó
phải hét….
Nó thì đang ngồi vất vưởng trên cành cây, ôm chặt cành cây cỏn con vì sợ … bị té… 2 tên “tội phạm” dám làm nó sợ chính là … 2 chú chó Husky……
Tình huống này thực sự làm Phong không tài nào nín nổi …. nên
- Hahahahaa
- Này, tên chết bầm kia, anh không lo giúp tôi còn đứng đó cười hả, ruồi bay zô miệng giờ … - Nó đen mặt c.h.ửi cho Phong một lèo
- Này, nhìn mặt 2 con chó, bộ cô em thấy nó giống muốn cắn người sao?
Hơn nữa, nếu nó muốn cắn chắc chắn sẽ không buồn chọn em để cắn đâu, yên tâm mà xuống đi
- Ai nói với anh là nó