Polly po-cket
Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326073

Bình chọn: 7.00/10/607 lượt.

à
người nó có mùi khá tự nhiên nên dễ dàng hoà vào lùm cây… Ngồi im trong
lùm cây, giương con mắt thoả mãn nhìn 2 chú Husky khịt khịt mũi đi tìm
mình. 1 phút sau… nó vồ ra chụm ngay một chú Husky… sau đó lăn lộn với 2 con chó… Ai mới nhìn zô, cứ nghĩ là 2 con Husky đang xé xác nó @@

Đang vui vẻ với 2 chú chó, nó chợt nghĩ…

- Không biết tụi nó có bọ chét không ta? Nhìn lông rậm thế này mà …

Thế là nó bắt đầu chiến dịch sờ soạng, lục lọi bộ lông của từng con..
Lúc nó tìm cho con này thì con kia đứng le lưỡi chờ đợi, trông rất là
háo hức.. Đối với 2 con chó, hành động của nó như là đang mát xa nên rất là thích..

Tìm muốn mờ con mắt mà nó cũng ko tìm ra một con bọ chét nào… chỉ có
lông và lông… Vuốt thật là mịn… Bỗng nhiên 2 con chó đứng vụt dậy… nhìn
nó vớt con mắt háo hức, lưỡi le ra… Chơi với 2 con chó một lúc, nó cũng
đã phần nào hiểu được hành động của tụi này. Khi thấy 2 chú le lưỡi.. nó liền biết là 2 con chó muốn liếm cảm ơn…

Chuông cảnh báo reo vang.. nó zọt mà không cần suy nghĩ nhiều.. phía sau có 2 máy bay phản lực đang đuổi theo, đang có đà chạy, nó leo tọt lên
luôn cành cây và hậu quả là không xuống được…

- hihihi >>>>>> hahaha >>>>>>>>> há há há

Câu chuyện nó kể vừa kết thúc, một tràng cười hả hê vang lên…



Nghe nó kể xong mà Phong cười lăn lộn, Phong thực không tài nào nghĩ được
nó… có thể…. giả được tiếng cún sủa như thế, thực là dễ thương……… Thực
sự là rất dễ thương à!!!...

Hiện tại, vì cười quá nhiều nên Phong đã giải thoát cho nó khỏi tư thế
mờ ám, cậu nằm ngửa người qua một bên của nó để cười cho thoải mái, và
cũng là để cho nó có chút không khí để thở. Thực tình là Phong vẫn cười, cậu thực sự không thể nín cười được khi tưởng tượng ra cảnh nó và 2 chú chó “nói chuyện” với nhau bằng ngôn ngữ “đồng loại”.

Lúc Phong nhấc người xoay qua một bên, trả lại cho nó một bầu không khí
“trong lành”, không còn nồng đậm mùi hương nam tính X – men xung quanh
nó nữa. Uh thì nó “thoáng” thật, cũng dễ thở hơn, cũng bớt hồi hộp hơn,
nhưng sao nó cứ thấy tiếc nuối chút gì đó âm ấm trong không gian, vương
vấn chút mùi hương nam tính dễ chịu, muốn đưa đôi bàn tay mình ra níu
giữ lấy bầu không khí ấm áp vừa rồi….

Khi nó nhận thức được nó đang làm gì thì bàn tay nó ra vươn ra phía
trước, chạm vào hư không… Hành động đó đã không lọt qua được ánh nhìn
của Phong, cậu ngưng cười, nhắm mắt cảm nhận từng luồng gió nhè nhẹ thổi qua gương mặt mình, cũng đã lâu cậu không có cảm giác yên bình và tĩnh
lặng thế này, vẫn nhắm mắt nhưng cậu cất tiếng hỏi:

- Em đang tự kỉ hả?

- Tự kỉ ái ầu anh á, grrrrrrrrrrr >”<

- Chứ đưa tay vào không trung làm gì, muốn anh nắm lấy à? – Phong nhắm mắt cười nhếch mép, cố gắng cảm nhận hơi thở của nó

- Tui… tui…. tui muốn bắt lấy nắng – Nó gượng quá, không nghĩ là Phong nói trúng tim.. đỏ .. nên bối rối nói đại

- Hahaha, em thực sự là rất dễ thương

Nụ cười chợt im bặt…..

Nói xong câu đó, không chờ nó kịp phản ứng, Phong vươn đôi tay của mình, chộp lấy bàn tay đang thu về của nó, đè xuống đám lá cỏ bên dưới. Nằm
đè nửa thân trên của mình lên người nó……… Khoảng cách 2 gương mặt thu
ngắn với tốc độ ánh sáng…………

“Chụt”

…..

…..

….

….

….

Mặt nó hầm hầm đi ở phía trước, gương mặt ửng đỏ nửa vì tức vì giận, vừa vì ngượng vì thẹn… Nó đầu đuôi im lặng không nói lời nào, nó muốn Phong cảm nhận được sự tức giận của nó.

- Này, nếu em còn để cái gương mặt ửng đỏ đó mà vào nhà, anh cam đoan 3 tên ngồi trong đó sẽ lại đoán mò đó…

- Anh còn dám mở miệng nói….

- Không lẽ lại im lặng? Tại sao phải im nhỉ? – Phong cười trêu ngươi nó, chiếc lưỡi cố tình liếm nhẹ vành môi

- Anh…. sao anh dám hôn lên má tui? – Nó tức đấm thật mạnh vào ngực Phong

Bỗng dưng không khí trở nên căng thẳng, nghiêm túc, không còn mang chút
gì vui đùa trong ánh nhìn của Phong. Ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc,
nhìn thẳng vào nó, bàn tay nắm gọn bàn tay nó, áp vào lồng ngực mình

- Hôn môi em tôi còn dám, không lẽ hôn má lại không?

Tai nó như ù đi khi nghe câu nói ấy, mặt nó đỏ muốn cháy khi ánh nhìn
như thiêu đốt của Phong cứ nhắm nó mà hướng tới… Trong mắt Phong bây giờ có thể dễ dàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nó… Bàn tay nó có thể
dễ dàng cảm nhận được nhịp đập “thình thịch, thình thịch” của Phong…
Trái tim như đập nhanh hơn vì sợ đập không kịp, đập mạnh hơn như muốn nó cảm nhận bằng cả trái tim…..

Ax, nó sắp không chịu nổi, nhiệt lượng trong người tặng vọt, suy nghĩ
cũng không thông như lúc đầu, rút nhanh bàn tay ra khỏi tay Phong, nó
chạy nhanh vào nhà…

“Tới giờ săn rồi, em không thoát khỏi anh đâu bé con à… Đã đến lúc cho
em biết một người con trai trưởng thành khi yêu thì thế nào?” – Cười
nhẹ, Phong bước theo nó

Khi gần tới trước cửa, nó chạy chậm lại, ổn định hơi thở rồi mới từ từ
bước vào… Chẳ