
Trời, nói cái gì tối nghĩa vậy chứ!) Ui da...”
Chết thật, tôi
lại bị đẩy ra nữa rồi, mấy phóng viên này luyện qua công phu hay sao? Ngay cả
khe hở nhỏ như thế mà cũng chui lọt nữa. Thật chịu không nổi, tôi rõ ràng là một
nửa vai chính của ngày hôm nay mà? Bây giờ thì ngay cả cửa cũng không chui lọt
nữa... Còn A Mộc đáng thương, mới vừa thấy cậu ấy đằng trước mặt, giờ đâu mất
tiêu rồi không biết? Cứu tôi với...
Xem cái phòng tội nghiệp chưa kìa, tôi có
cảm giác hai bên tường bị nhét đến nỗi phình ra luôn. Bình thường nó hình chữ
nhật, bây giờ biến thành hình vòng tròn luôn rồi. Cái phòng này có nổ tung không
nhỉ? Nêu mà nổ tung, mấy người này có giống như trong phim “Ma trận” không nhỉ,
toàn bộ sẽ bị nổ tung lên trời... sẽ...
Khi tôi còn đang tưởng tượng ra cảnh
khủng khiếp thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
“Này này... Anh
Nam Xuyên, căn phòng này không chen lọt người vào được nữa, đề nghị anh đổi địa
điểm họp báo đi, xem tình hình này thì nên đổi qua phòng thể thao thì hay hơn.
Mau thông báo đi, ở đây sắp nổ tung lên rồi. Ui da, ai đạp tôi vậy? Ai vậy? Cái
đồ không có mắt!”
Ừ, sao chỉ nghe tiếng mà không thấy người vậy? Tôi ngó đông
ngó tây, cuối cùng cũng tìm ra nơi phát ra giọng nói đó.
Chỉ thấy ở cửa căn
phòng sắp nổ tung này có một người con trai đầu đầy bụi bặm, áo quần rách te
tua, không nhìn ra tuổi tác vừa gọi điện thoại, vừa cố gắng phá vòng vây, nhích
từng chút một ra ngoài. Vừa đi người này vừa không ngừng lảm nhảm: “Coi chừng
cái chân. Nhìn đường kìa! Có người! Đừng đạp chân tôi chứ!” NHưng dù có la hét
như thế cũng chẳng có tác dụng gì, chân anh ta vẫn bị vô số chiếc giày dẫm lân.
Ủa? Anh ấy không phải là anh Đa Lâm sao? Sao lại biến thành như thế chứ? Chết
thật... Thật không ngờ, buổi họp báo của Ban Kịch nghệ nhỏ nhỏ thôi mà có nhiều
fan và đài truyền thông đến thế...
Tôi còn đang cảm thán thì giọng anh Nam
Xuyên từ trong lao vọng ra.
“Các bạn giới truyền thông của các trường! Do số
người tham dự buổi họp báo lần này vượt quá dự liệu của chúng tôi, địa điểm định
trước không thể chứa nổi nữa, do đó địa điểm tạm thời đổi sang phòng thể thao
trường Úc Văn. Mời mọi người mau chóng dời qua địa điểm mới! Buổi họp báo sẽ bắt
đầu đúng nửa giờ đồng hồ nữa!”
Giọng anh Nam Xuyên vừa dứt, một trận gió lốc
thổi ù ù vào tôi. Chết rồi, mau né thôi, nếu không thì bị đạp nát bét mất, tôi
né qua né lại, rồi vắt giò lên cổ mà chạy qua một bên với tốc độ nhanh nhất của
mình, nhưng vẫn bị chậm một bước. Bị kẹt vào giữa đám phóng viên như phát điên
kia, tôi vừa bò vừa chen đến phòng thể thao, còn kịp nhìn thấy anh Đa Lâm đang
cố gắng chen ra lúc nãy bây giờ đang hoàn toàn nằm bẹp dí dưới đất. Thật là thê
thảm.
NỬA TIẾNG SAU, PHÒNG THỂ THAOCố hết sức qua bao cực khổ, gần cả
ngàn người cuối cùng cũng dời qua đến phòng thể thao.
Phù… coi như thoát được
rồi, tôi và A Mộc cuối cùng cũng gặp nhau, ngồi yên vị trên bục chủ tạo, cảm
động quá.
“A Mộc! Đáng sợ thật! Còn náo nhiệt hơn cả họp báo của đại minh
tinh nữa! Đông nghịt người!” Tôi lau mồ hôi chảy đày trên trán, có chút thoải
mái nói.
A Mộc vừa buồn rầu ngồi sửa lại bộ đồ nhàu nát vừa nói: “Đồ ngốc!
Anh Nguyên Dạ vốn là đại minh tinh mà! Hơn nữa, lần này họp báo về việc tin đồn
thất thiệt có liên quan đến anh ấy, sao lại không náo nhiệt chứ? Cậu thật là cái
gì cũng không biết, chẳng trách thành tích kém thế!”
Cậu nói cái gì? Sao lúc
nào cũng lôi thành tích học tập của tôi vào đây?
Lúc này, anh Đa Lâm nói lớn
vào micro: “Xin quý vị hãy yên lặng! Cám ơn mọi người!” Cả hiện trường nhốn nháo
bỗng yên lặng xuống.
Ủa? Anh Đa Lâm còn nói chuyện được à? Giỏi thật! Ha ha
ha… hay thật!
(Lời bình: Người ta đâu dễ chết thế chứ!)
“Bây giờ, chúng ta
hãy cho một tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón Trưởng ban Nguyên Dạ và Phó ban
Nam Xuyên lên bục!”
Tiếng anh Đa Lâm vừa dứt, toàn bộ hiện trường nổ ra một
trận pháo tay và tiếng hoan hô ầm ĩ. Khi Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên đẹp trai
bước lên từ cửa khách quý bên cạnh bục chủ trì, phóng viên khắp phòng thể thao
chụp hình lách cách như điên vậy, ngay cả tôi và A Mộc cách họ khá xa mà cũng bị
những ánh chớp máy ảnh làm cho lóa mắt. Còn những fan hào hứng hét ầm lên kiến
tôi và A Mộc như bị điếc đặc. Chung đụng với mấy tay đại minh tinh này thật
chẳng tốt chút nào.
Cuối cùng, anh Nam Xuyên và Nguyên Dạ cũng ngồi xuống
cạnh tôi.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu. Mồ hôi của tôi bắt đầu tuôn ra.
Bởi vì vừa mới bắt đầu, đám phóng viên đã hét lên hàng đống vấn đề nhức nhối cho
một người đang ngồi ủ rũ, ngớ ngẩn trên bục là tôi đây.
“Bạn Dương Hạ Chí,
cho hỏi với tư cách và thành tích của bạn thì làm sao có thể vào được Ban Kịch
nghệ? Thủ đoạn của bạn là gì?”
“Bạn Dương Hạ Chí, tôi đại diện cho nhóm Dạ
Oanh của trường chúng ta hỏi bạn. Bạn làm sao mà lừa được Nguyên Dạ
vậy?”
“Bạn Dương Hạ Chí, hững người hâm mộ Nguyên D