
ạ của trường chúng ta rất
muốn biết bạn cảm thấy có thể xứng với Nguyên Dạ sao?”
“Bạn Dương Hạ Chí, hôm
đó bạn lừa Nguyên Dạ đến nhà vệ sinh nữ, sau đó làm ướt hết thân thể mình là có
mục đích gì? Để mê hoặc Nguyên Dạ có phải không?”
“Bạn Dương Hạ Chí, bạn mê
hoặc Nguyên Dạ như thế là vì muốn làm diễn viên chính trong Ban Kịch nghệ có
phải không?”
...
Bọn phóng viên của cả những trường cấp 3 lẫn tiểu học đều
đưa ra những câu hỏi ác độc, cay cú liên hồi ào ào đến tôi, tôi chỉ thấy có vô
số cái miệng đang há ra trước mắt, vô số những gương mặt xấu xí đang chìa đến,
dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Trong đầu tôi một mảng trống trơn,
không ngừng “ong ong ong”... Có ai cứu tôi với? Sao mọi người đều nhằm vào tôi
thế này? Sao lại hỏi tôi, sao lại... Tôi nào có muốn làm diễn viên chính gì đâu,
tôi cũng đâu muốn vào Ban Kịch nghệ, tôi cũng đâu có mê hoặc Nguyên Dạ của các
người?...
“Tôi... Tôi không có... Tôi không có...” Đầu tôi muốn nổ tung ra,
nước mắt tủi thân lại trào ra như hai dòng suối trên má tôi... Tôi không biết
phải trả lời làm sao, không biết làm sao để tranh biện. Tôi đột nhiên cảm thấy
hụt hẫng... A Mộc, tớ làm sao bây giờ?
“Tiểu Chí, kiên cường lên một chút!
Không có sao đâu!” Tôi cảm thấy A Mộc đang nắm chặt tay tôi, giọng cậu ấy cũng
mạnh mẽ vô cùng, nhưng trong lòng tôi sao vẫn thấy khó chịu quá. Mắt tôi đã
không còn nhìn thấy gì nữa rồi, chỉ thấy một màn nước trắng mơ màng trước
mặt.
Anh Nam Xuyên ngồi bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy, đi đến trước micro:
“Các vị! Nếu mọi người muốn biết sự thật, xin hãy yên lặng một chút, nghe tôi
nói.” Anh Nam Xuyên nói với giọng rất nghiêm túc.
Không hổ danh là anh Nam
Xuyên, hội trường đang ồn ào đột nhiên yên lặng lại một cách nhanh chóng, đến
ngay cả tiếng kim đồng hồ cũng như nghe thấy được. Tôi hít một hơi thở thật sâu,
hơi thở đều trở lại một chút, nhưng trong lòng không thể nào bình lặng
được.
“Các bạn giới truyền thông, đầu tiên, tôi muốn đại diện cho Trưởng ban
Nguyên Dạ và bạn Dương Hạ Chí nói rõ chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh nữ ngày hôm
kia.”
Anh Nam Xuyên điềm tĩnh nói tiếp: “Ngày hôm đó do bạn Dương Hạ Chí bị
phạt dọn nhà vệ sinh, sau đó ống nước bị bể, nước văng khắp người bạn Dương Hạ
Chí, còn Nguyên Dạ thì vừa đúng lúc đi ngang qua, nghe tiếng kêu cứu của bạn
Dương Hạ Chí cho nên vội vã chạy vào, giúp bạn Dương Hạ Chí tắt cái ống nước bể
ấy đi, do đó toàn thân bạn Nguyên Dạ cũng bị ướt hết... Đó vốn dĩ là chuyện nhỏ
mà thôi, nhưng vừa lúc đó bị những người không có chuyện gì làm chụp lén, càng
vô duyên hơn nữa, những người lòng dạ xấu xa này muốn mượn chuyện này để gây đả
kích cho Ban Kịch nghệ chúng tôi, thật là đáng tức cười!”
“Anh Nam Xuyên,
giải thích như thế cũng có lý. Nhưng không thể nào giải đáp hết những nghi ngờ
của chúng tôi!” Đáng ghét! Lại là Tiểu Ưu, cô ta là người đầu tiên đứng lên gây
khó khăn cho chúng tôi! “Thế anh có thể giải thích tại sao bạn Dương Hạ Chí có
thể vào Ban Kịch nghệ không? Ai cũng biết là với điều kiện của cô ấy thì không
thể nào vào Ban Kịch nghệ được. Nếu cô ấy với Nguyên Dạ không có quan hệ đặc
biệt gì đó thì có lý do nào khác nữa không?”
Tiểu Ưu thật là xấu xa. Xem ra,
cô ấy không đưa chúng tôi đến chỗ chết thì không buông tay. Không đúng, muốn đưa
chúng tôi đến chỗ chết không phải là Tiểu Ưu, mà chính là Nhã Mỹ mặt không đổi
sắc đang ngồi cạnh cô ấy! Tại sao chứ? Tại sao một cô gái đẹp như thế mà có lòng
dạ độc ác thế? Tại sao?
“Cô gì ơi, tôi rất thích câu hỏi này, còn thích luôn
kiểu tóc của cô hôm nay nữa!”
Lúc này là lúc nào, anh Nam Xuyên còn có thể
nói đùa vô tư như thế chứ? Thật là phục anh ấy luôn...
“Nói đến quan hệ đặc
biệt, vào buổi họp báo hôm nay, tôi muốn nói với mọi người đó chính là...” Anh
Nam Xuyên cười một cách thoải mái.
“Hả? Quan hệ đặc biệt? Đó là bí mật mà
không thể nói cho người khác biết?”
“Tôi đã nói là quan hệ của họ không đơn
giản mà!”
“Ôi chao! Rốt cuộc là quan hệ gì? Hiếu kỳ quá! Ngày mai thế nào
cũng có tin hay cho mà xem!...”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, xem có vẻ
hình như rất thích thú.
Hừ... Thời khắc quan trọng đã đến rồi, có thể giải
trừ được mối nguy cho Ban Kịch nghệ hay không chính là lúc này! Căng thẳng quá!
Nếu lát nữa mọi người không tin lời anh Nam Xuyên nói thì sao? Huống chi chuyện
anh Nam Xuyên nói đều bịa đặt, nếu lỡ bị... Nếu thế thì chết chắc rồi...
Mồ
hôi của tôi chảy xuống ào ào, hai chân bắt đầu run lên cầm cập.
Lúc này, anh
Nam Xuyên không chậm cũng không gấp, tiếp tục nói: “Chuyện này, vốn là một bí
mật, ngoài Nguyên Dạ và bạn Dương Hạ Chí ra, chỉ có tôi mới biết thôi. Tôi vốn
không muốn công khai chuyện này, nhưng với tình hình trước mắt, không nói không
được.”
“Hả? Bí mật? Chuyện gì thế? Có vẻ thần bí quá?”
“Anh Nam Xuyên nói
có bí mật kìa! Nhất định là chuyện nghiêm túc đó!”
“Trời! Có phải anh Nam
Xuyên và Nguyên