
uốn ở
lại cùng nhau giải quyết chuyện này, nào ngờ cánh cửa đóng kín lại.
“A Mộc,
chúng ta làm gì bây giờ?”
“Còn làm gì nữa? Quay về lớp
thôi!”
“Ờ...”
Tôi cúi đầu, buồn bã đi theo A Mộc ra khỏi tòa nhà khu cấp
3.
Buổi sáng qua nhanh, chớp mắt đến trưa. Chúng tôi không về lớp mà ghé vào
tiệm kem bên đường.
“A Mộc, cậu nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Nhã Mỹ vừa rồi
không? Hình như cô ấy có thù hận gì với anh Nam Xuyên đấy, đáng sợ
thật.”
“Cái này còn phải nói nữa sao? Ngốc cũng nhìn thấy mà!”
“Nhưng...
sao lại thế chứ? Chẳng lẽ bởi vì Ban Kịch nghệ và Ban Thông tin có mâu thuẫn với
nhau hay sao?”
“Hừ, tớ thấy không đơn giản như thế đâu.” A Mộc cười một cách
khác lạ.
“Hả? Thế cậu nói xem chuyện gì? A Mộc?”
“Hơ hơ hơ, theo kinh
nghiệm của tớ mà đoán, quan hệ hai người này nhất định không đơn
giản.”
“Không đơn giản?” Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn A Mộc.
“Không sai!
Cậu chẳng phải nghe anh Nam Xuyên mới nói đó sao, họ dường như quen nhau lâu
rồi!”
“Hả? Thế thì làm sao nào?”
“Cậu thật sự ngốc quá!” A Mộc gõ mạnh lên
đầu tôi hai cái. Đau quá! Cậu ấy không nhẹ tay một chút được hay sao?
A Mộc
nói tiếp: “Theo tớ thấy, Nhã Mỹ vốn dĩ từng đeo đuổi anh Nam Xuyên, nhưng anh
Nam Xuyên không quan tâm tới cô ấy, cho nên mới hận anh Nam Xuyên.”
“Hả? Thật
hay giả vậy? Sao cậu biết?”
“Cậu dùng đầu óc suy nghĩ được không vậy? Chuyện
gì có thể khiên một người con gái hận một người con trai như thế chứ? Không cần
nói, đó nhất định là gặp trắc trở trong tình yêu.”
Tôi vô cùng ngưỡng mộ
nói: “Oa! A Mộc! Cậu giống chuyên gia tình yêu quá!”
“Cái đó đương nhiên
rồi.”
Hai đứa chúng tôi nói chuyện người ta sao mà vui vẻ thế không biết,
quên hết thảm cảnh sáng nay. Đúng ngay lúc này, mấy đứa học sinh tiểu học mặc
đồng phục ào ào đẩy cửa vào, lao nhao cười nói, ngồi xuống bên cạnh chúng tôi.
VII
“Ừ, cái cô bé tên Dương Hạ Chí đó cũng giỏi quá
chứ!”
Nghe đến ba từ Dương Hạ Chí, tôi vội gục đầu nấp sau ly kem A Mộc, sợ
bị người ta phát hiện! Cũng kỳ lạ thật, việc gì mình phải sợ chứ?
Nhìn lại,
tôi thấy A Mộc đang tỏ ra vô cùng thích thú, thò cái cổ ra dài thườn thượt, như
muốn thò đến trước miệng người ta không bằng.
“Cái gì? Dương Hạ Chí? Cái tên
gì mà khó nghe thế?”
Nghe vậy tôi như muốn ngất xỉu. Trời đất, mây đứa này có
phải học sinh tiểu học không? Sao hung hăng, vô lễ thế? Xem ra nền giáo dục bầy
giờ quả là gánh nặng đường xa. Nhưng sao chúng lại biết mình nhỉ? Dương Hạ Chí
mình trước giờ đâu có tiếng tăm gì đâu?
“Tuy tên có hơi khó nghe một chút,
nhưng…” Một cô bé mấp mạp cố hết sức hớp một ngụm to nước chanh, miệng ba hoa
nói tiếp: “Nhưng cô ấy có thể cướp đi Nguyên Dạ mà chúng ta yêu mến, nhất định
là không đơn giản!”
Trời đất ơi! Cuối cùng cũng biết chuyện gì rồi. Thật
không ngờ, đúng là “chuyện tốt chẳng ai hay, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm”, mới
hồi sáng này thôi mà bây giờ ngay cả mấy đứa tiểu học cũng biết hết rồi! Có cần
thổi phồng lên như thế không? Điều đáng nói ở đây là, đội ngũ của nhóm “Dạ Oanh”
đã phát triển đến bọn nhóc tiểu học này rồi! Lợi hại thật!
Một cô bé đeo mắt
kính nói tiếp: “Này! Tớ cũng nghĩ thế đấy! Tớ nghĩ cái chị tên là Dương Hạ Chí
này nhất định rất đẹp!”
Hơ hơ hơ… phải không? Lần đầu tiên có người “đánh
giá” Dương Hạ Chí mình là đẹp đấy!
Tôi còn đang đắc ý thì một cô bé khác nói
tiếp: “Đừng có nói bậy! Tớ nghe chị họ nói, cái bà già ấy không đẹp chút
nào!”
Hả? Bà già? Đang nói tôi sao?
“Nghe nói chị ấy vừa mập vừa xấu, mặt
mày đầy tàn nhang, mắt thì nhỏ như hạt đậu, học hành chẳng ra gì, lần nào thi
cũng xếp hạng chót.”
Tôi muốn xỉu. Ai phao tin đồn nhảm này thế? Rõ ràng là
có ác ý. Tuy tôi không đẹp gì, nhưng cũng không đến nỗi xấu xí như bọn chúng
nói, hơn nữa, ai nói lần nào tôi thi cũng xếp hạng chót? Học kỳ vừa rồi rõ ràng
là xếp thứ 9 từ dưới đếm lên mà! Sao chúng có thể nói tôi như thế chứ? Làm tổn
thương tôi quá đấy…
Tôi vừa tủi vừa tức, một tay cầm chặt ly kem, tay kia
không ngừng cào cào mặt bàn, cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi lã chã. Đến ngay cả
dũng khí đi qua bên đó dạy dỗ cho bọn chúng một bài học cũng không có. Bởi vì,
tôi sợ chúng biết mình là Dương Hạ Chí. Hôm nay, tôi đã trở thành một cô gái hèn
mọn đối với tất cả bọn nam sinh trong trường, là cái đinh trong mắt bọn con gái,
là ma nữ trong lòng những “Dạ Oanh”. Lúc này, tôi chỉ muốn biết mất khỏi thế
gian.
“Đồ ngốc! Đừng có vô tích sự như thế! Phấn chấn lên!” A Mộc đạp vào
chân tôi dưới gầm bàn, mắt mở to trách tôi.
“Ờ…” Phấn chấn? Đâu có dễ thế
chứ… Tôi như kiệt sức đáp một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục cào cào cái
bàn.
Mấy đứa học sinh tiểu học ấy nhao nhao: “Hả? Xấu xí thế thật sao? Vậy
Nguyên Dạ của chúng ta sao lại thích cô ta được chứ? Không được…”
“Đừng có
nói bậy! Anh Ngu