Insane
Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325003

Bình chọn: 8.00/10/500 lượt.

n ta ghé vào
tai tôi nói nhỏ.

“Bịch...”

Oái, hình như là có vật gì đó rất nặng rơi xuống đất! A, đau chết mất, cái
mông đáng thương của tôi! Cái tên này có nhầm không đấy? Lần nào cũng thế, cứ
nhằm đúng lúc người ta không chú ý là liền buông tay, vứt phịch người ta xuống
đất! Hán ta còn có tính người không vậy?

“Tả Mạc Phong, ngươi là kẻ khốn nạn!”

Ngọn lửa tức giận trong tôi bùng lên, từ tim lan đến tận đình đầu. Nhưng cái
tên đó hoàn toàn không để ý đến cơn tức giận của tôi, hắn ta vẫn đứng đó, quay
lưng lại, giơ hai ngón ta ra hiệu cho tôi đi về phía đằng trước....

2.

“Oa! Đây chính là phòng làm việc của anh à?”. Tôi biết là bộ dạng tôi bây giờ
giống hệ như Già Lưu lúc mới bước vào Đại Quan Viên trong phim Hồng Lưu Mộng,
nhưng căn phòng này thực sự là... quá đẹp! Đẹp đến mức không thể diễn ta được
bằng lời! Vừa bước vào cửa, đập ngay vào mắt là chiếc đèn chùm kiểu Ý rất lớn và
vô cùng tráng lệ, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp phòng kiến tôi thấy choáng ngợp
trong giây lát. Sau đó là những hoa văn chìm rất đẹp trên giấy dán tường, tiếp
đến là tấm rèm lướn với nhữ văn sọc màu kem, một chiếc bàn làm việc dài và rộng,
rồi những tủ sách to xếp thành từng hàng từng hàng, tất cả cứ lần lượt đập vào
mắt tôi. Trên bàn còn có một chiếc máy tính màn hình tinh thể lỏng ba mươi tám
inch nữa.

Cả căn phòng vô cùng lộng lẫy và tao nhã, thực sự là chẳng giống một văn
phòng làm việc tẹo nào!

“Không phải cho cô đến đây để thăm quan đâu... mau lấy vở đi chép lại bài tập
toán cho tôi.” Tả Mạc Phong vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ngoài và trên lên
trên mắc áo.

“Làm gì mà hung dữ thế! Tôi xem một chút không được à!” Tôi lẩm bẩm, bước đến
trước cái bàn to và rộng một cách khó chịu. Vừa định ngồi xuống thì bỗng thấy cổ
tôi bị thắt lại, hai chân chơi vơi giữa không trung. Chết tiệt, lại bị tên này
nhấc bổng lên rồi!

“Lâm đại tiểu thư, chỗ của cô ở đây!” Tả Mạc Phong kéo tôi đến cạnh cái bàn
trà nhỏ đối diện với chiếc bàn làm việc to và rộng ấy: “Ở đây có giấy, bút và
sách!”

“Cái gì? Cái bàn trà này thấp tè, lại không vừa với cái ghế, tôi viết thế nào
được chứ?”. Có nhầm không đây? Ông trời ơi, Lâm Tiểu Ngư này ít ra cũng là một
thục nữ, chả lẽ lại phải quỳ xuống đất, bò lên bàn để chép sách à? Như thế cái
chân tôi không bị tàn phế thì cũng bị tê dại mất!

Tả Mạc Phong nhìn tôi bằng nửa con mắt, rồi chẳng ngọt cũng chẳng nhạt nói
với tôi: “Vậy thì quỳ xuống đất, bò lên bàn mà viết”

Hả, đáng ghét! Quả thật là như vậy! Tả Mạc Phong, anh đã vô tình, thì cũng
đừng trách Lâm Tiểu Ngư tôi vô nghĩa! Tôi cố ý lật sách kêu loạt xoạt thật to để
trút bớt sự bất mãn tột độ của tôi. Nhưng Tả Mạc Phong không hề đếm xỉa đến, hắn
ta làm ra vẻ như không nhìn thấy, không nghe thấy, thư thái dựa lưng vào cái ghế
da của hắn, nhìn lên màn hình máy tính gõ lách cách lách cách

Lâm Tiểu Ngư tôi bị người ta ức hiếp ra nông nỗi này từ bao giờ vậy! Hu hu
hu, bố mẹ ơi, không phải co gái bố mẹ bướng bỉnh nghịch ngợm đâu, mà thực ra là
vì con gặp phải một tên quỷ dữ thích ăn tươi nuốt sống người khác.

Chép mười lần bài tập trong quyển sách toán này? Hu hu hu, Chúa ơi, Thượng Đế
và ông trời ơi, không phải là các ngài muốn trêu con đấy chứ? Một quyến sách
toán có đến vài trăm trang, con biết sẽ phải chép đến năm nào tháng nào mới hoàn
thành được đây?

Nghĩ đến đó, tôi đặt bút xuống, đứng lên đi thăm quan một lượt trong căn
phòng. Oa! Càng nhìn kĩ càng thấy căn phòng này vô cùng sang trọng. Giá sách đều
được lắp đặt theo tỷ lệ của bức tường. Nhìn những hoa văn tinh tế và nhẵn mịn
thế kia, chắc đều là gỗ thật. Còn chiếc rèm cửa, nhìn kĩ thì thấy hóa ra bằng
lông dê. Năm ngoái tôi hạ quyết tâm mua một chiếc áo khoác ngoài bằng lông dê,
coi nó là bảo bối quý báu của mình, cứ treo trong tủ không dám mặc ra đường.
Không ngờ là lại có người lấy một thứ đắt tiền như vậy để làm rèm cửa, không
những vậy chiếc cửa sổ ấy lại rất to nữa chứ, đủ để tôi may được rất nhiều áo
khoác.

“Người có tiền thật là khủng khiếp, ở châu Phi vẫn còn có ba trăm nghìn dân
tị nạn, thật là tội nghiệp!”

“Thế có cần tôi đưa cô đến châu Phi để thăm hỏi dân dân tị nạn không? Tại sao
cô cứ đi đi lại lại trước mặt tôi thế? Hình như kia mới là chỗ của cố đấy.” Tả
Mạc Phong chỉ chỉ vào chiếc bàn trà: “Thế nào? Cô đang hi vọng là chính tôi lại
phải nhấc cô ra đó đấy à?”

Tên ác ma này, tên quỷ hút máu này, tên biến thái chết tiệt này! Lòng tôi
thầm chửi rủa Tả Mạc Phong hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng mặt vân phải cười nịnh:
“Hội trưởng Tả Mạc Phong à, anh xem phòng làm việc của anh cao cấp thế này, ngay
chiếc ghế đẩu cũng không có, em quỳ ở đó lâu cũng tê chân, anh cho em vận động
xương cốt một tí.”

“Cô muốn vận động xương cốt à? Được thôi, không vấn đề gì, trong nhà vệ sinh
có cây lau nhà và chổi quét nhà đấy, tiện thể cô quét dọn văn phòng một lượt
luôn đi! Trong ngăn kéo sau lưng cô có khăn lau, tiện tay lau luôn bàn, giá sách
một l