
gay câu hỏi của hắn, biết đâu cái tên bụng dạ xấu xa
này lại lòng vòng để cho tôi vào bẫy.
Thấy tôi ngập ngừng không trả lời, Tả Mạc Phong tiến lại gần hơn nữa, nở nụ
cười đến mê hoặc lòng người, nói “Tôi với cô cá cược một vụ đi.”
Trời ơi, đất ơi, Thượng Đế ơi…Sao trên đời này lại có một nụ cười hoàn mỹ đến
thế chứ? Chúa tạo ra vạn vật thật là không công bằng chút nào! Tôi biết là tôi
không nên thưởng thức, càng không được say đắm nụ cười ấy, nhưng, nhưng…cứ để
cho tôi “phá lệ” một chút đi.
Tôi như bị hắn ta thôi miên vậy, lập tức gật đầu không một chút do dự. “Được,
chúng ta cá cược gì nào?”
“Một cuộc thi đấu!”
“Cuộc thi đấu? Thi đấu gì?” Tôi lơ mơ không hiểu.
Tả Mạc Phong vẫy tay một cái, Đại Lực lập tức mang đến một tờ giấy, trên đó
là một dòng chữ màu đen rất bắt mắt. “Cuộc thi đấu võ thuậ các trường học trong
thành phố”
Hả? Những chữ này hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Nhưng nó thì liên
quan gì tới tôi chứ? Tôi lại càng mờ tịt không hiểu chuyện gì.
Hình như nhận ra sự băn khoăn của tôi, Tả Mạc Phong chỉ vào dòng chữ đó nói:
“Trường chúng ta cũng tham gia cuộc thi này!”.
Một câu nói quá thừa, cái đó thì đương nhiên rồi, các trường học trong toàn
thành phố mà, khả năng hiểu vấn đề của tôi vẫn bình thường mà!
“Tôi muốn cô tham gia vào hội học sinh, sau đó phụ trách việc tổ chức hoạt
động này, nhưng cô nhất định phải đảm bảo là trường Phổ thông trung học Phát
Thiện chúng ta phải đoạt giải quán quân. Nếu đoạt giải quán quân…”
“Thì sao?” Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt đầy vẻ chờ đợi, đúng vậy, tôi đã hoàn
toàn bị việc này làm hấp dẫn.
“Thì tôi sẽ không bắt bẻ cô nữa, chỉ cần cô không phạm tội giết người, còn
tất cả những tội lỗi khác của cô, tôi đều không bắt phạt nữa”. Tả Mạc Phong
nghiêm túc nói.
Ôi! Ôi! Quá tuyệt, cuối cùng thì tôi cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của tên
quỷ dữ Tả Mạc Phong này rồi. Ha ha, đoạt giải quán quân? Thượng Quan Cảnh Lăng
là một chân truyền của phái Võ Đang, đoạt được giải quán quân chỉ là chuyện nhỏ
mà thôi!
“Nhưng nếu cô không thể đoạt giải quán quân…”
“À ha, không thể, giải quán quân của chúng ta cầm chắc trong tay rồi, Thượng
Quan mà đã ra tay thì “gạo cũng xay thành cám”. Tôi thích chí cười to “Lúc đó,
anh đừng nuốt lời đấy nhé!”
Tả Mạc Phong lặng lẽ nhìn tôi, đợi tôi cười xong, cũng là lúc tôi cười không
ra hơi nữa, hắn t mới lạnh lung buông ra một câu “Nếu không thể đoạt giải quán
quân thì cô phải quét dọn sân vận động một mình trong một năm liền.”
“Ha ha, không vấn đề gì, quét mười năm tôi cũng quét!”
Hừm, quét một năm? Cứ chờ xem nhé, một phút tôi cũng không quét đâu: “Nhưng
tại sao lại chọn tôi?”
“Cô là em họ của Thượng Quan Cảnh Lăng, hai anh em chắc rất tâm đầu ý hợp,
phối hợp sẽ tốt hơn người khác rồi.”
He he, hóa ra là như vậy! Coi như hắn ta tìm đúng người rồi, chẳng ai hiểu
Thượng Quan Cảnh Lăng hơn tôi cả. Thượng Quan Cảnh Lăng tuy rất đẹp trai, lại
tốt tính, nhưng mà lại quá tốt, một mình anh ấy không thể làm tốt việc này
được.
“Vậy thì cứ thống nhất vậy nhé! Lời nói gió bay, chúng ta hãy kí thỏa thuận
đi.” Tả Mạc Phong lại nhìn tôi cười, vẫy tay một cái, A Ngũ liền mang một tờ
giấy đến.
“Không vấn đề gì, anh nói thế nào thì làm thế ấy, chỉ cần anh không nuốt lời
thôi.”
Tôi vui vẻ kí tên mình vào giấy.
Sau khi ký xong, A Ngũ và Đại Lực ôm bụng cười nắc nẻ, Đại Lực còn cười bò ra
cả bàn!
Có gì to tát chứ? Chuyện này buồn cười lắm sao?
Tôi quay đầu nhìn Tả Mạc Phong với ánh mắt đầy nghi vấn, hắn ta lại trở lại
khuôn mặt lạnh như tiền, điềm tĩnh thu lại thỏa thuận đã ký kết rồi giơ giơ lên
trước mặt tôi, sau đó đút vào trong túi áo ngực.
“Thôi đi, không được cười nữa!” Cuối cùng thì tôi không chịu được, tức giận
quát to. A Ngũ và Đại Lực cố ngậm miệng lại, nhịn cười đến đỏ cả mặt.
“Rốt cuộc thì các người cười cái gì vậy?” Tôi day day huyệt thái dương, nhẫn
nhịn hỏi.
Đại Lực đứng thẳng lên xoa xoa bụng, rồi chậm rãi mở miệng nói : “Là thế này,
cuộc thi này đã tổ chức năm lần liên tục rồi , mà trường Phác Thiện chúng ta cả
năm lần liền đều xếp thứ nhất.”
“Oa! Thật à? Quá là giỏi!” Tôi thực sự muốn chạy đến hôn mỗi người một cái,
nói như vậy thì chắc chắn là tôi chiến thắng một trăm phần trăm rồi còn gì?
“Ha ha, xếp thứ nhất từ dưới lên!” A Ngũ và Đại Lực lại cười nắc nẻ, còn tôi
thì cứ đứng ngây người ra nhìn họ chẳng kịp phản ứng gì.
Hả? Gì cơ? Không đến mực tệ như vậy chứ?
Tôi bỗng có một dự cảm không hay, nhưng tôi vẫn còn có Thượng Quan Cảnh Lăng
nữa. Tôi hoàn toàn tin tưởng là “thầy giỏi thì trò cũng giỏi”, với tài nghệ của
anh ấy thì những học sinh của anh ấy cũng sẽ là những cao thủ. Hừm, những giáo
viên trước đây nhất định đều là những “bị thịt”.
“Đúng rồi, còn một điều nữa, cuộc thi này là cuộc thi đấu giữa các trường với
nhau, không phải là một cuộ