XtGem Forum catalog
Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323174

Bình chọn: 9.00/10/317 lượt.

Nhẫn của bé sao không cất trong nhà , lại đem ra đường để
chứ !Xoay xoay chiếc nhẫn trong ngón tay , Triệu Vỹ nheo nheo mắt. Thật ra ,
anh không cần chiếc nhẫn , anh chỉ thích trả thù, ăn miếng trả miếng với cô
thôi .

- Tại…- Không thể lộ bí mật trước Tuyết Ngân , Đinh Đang nói
đại – Tại tôi nhìn thấy trước chứ bộ.

- Vậy tôi nhặt trước thì sao ? Chia đôi hả ?

Tự nhiên bị mất đi một nửa , oan ức quá, Đinh Đang hét lớn :

- Tôi không chịu.

- Vậy bé chịu sao ?

- Trả cho tôi hết.

- Chắc bé là vua quá – Mỉm cười nhìn mặt Đinh Đang đỏ gay ,
Triệu Vỹ đeo luôn chiếc nhẫn vào tay. Cúi sát mặt cô , anh gằn từng tiếng – Anh
lấy hết bé à.

- Anh ngon… – Đinh Đang bỗng quên mất thân phận nhỏ bé của
mình. Cô nắm lấy cổ áo anh lay mạnh – Tôi thách anh đi được nếu không chịu trả.

- A…a… định đánh lộn hả? – Hơi bất ngờ , song thích thú ,
Triệu Vỹ tròn đôi mắt như cười.

- Thôi, thôi, đừng chọc nó nữa anh Vỹ à ! – Thấy trò đùa có
nguy cơ trở thành cãi nhau thật , Tuyết Ngân nhẹ giọng xen vào – Cho tôi can đi
, gì mà như oan gia tự kiếp nào , cứ gặp là gây. Đinh Đang , em buông anh Triệu
Vỹ ra , ảnh chỉ đùa với em thôi.

- Trả chiếc nhẫn ra thì em buông – Đinh Đang càng siết chặt
tay , và Triệu Vỹ thì hào hển nói trong làn hơi bị nghẹn :

- Không trả , giỏi thì giết anh đi.

- Được lắm , anh tưởng tôi không dám hả ? – Nghiến răng ,
Đinh Đang dùng hết sức bình sinh siết chặt tay. Mặt Triệu Vỹ càng lúc càng đỏ bừng
lên.

- Trời ơi , tôi thật không ngờ , hai người chẳng ra gì cả ,
đi giành nhau của thiên hạ như vậy – Túng quá , Tuyết Ngân đành phải đánh thẳng
vào lòng tự trọng của hai người. Thà xúc phạm còn hơn khoanh tay nhìn họ chết.

- Em có giành của thiên hạ đâu , chỉ có hắn thôi – Câu nói
xúc phạm có hiệu lực tức thời , buông tau khỏi cổ Triệu Vỹ , Đinh Đang ngẩng
cao đầu vẻ tự hào. Nhẫn của cô mua mà , chỉ có Triệu Vỹ mới tham lam giành giật
ngoài đường thôi.

- Tôi mà thèm mấy thứ rác rưởi này à ? – Tự ái trước người đẹp
, Triệu Vỹ nói như gây.

- Không thèm mà giành – Không bỏ qua cơ hội , Đinh Đang nói
móc một câu – Nói mà không biết mắc cỡ.

- Ai mà giành? Tại ngang quá người ta mới làm cho bõ ghét
thôi.

- Ai biết được , có người miệng nói vậy nhưng bụng nghĩ khác
thì sao. Dù gì cũng là vàng , bộ giấy sao mà không tham chứ.

- Thôi, thôi , đừng cãi nữa – Thấy trận chiến lại sắp bùng
lên , Tuyết Ngân chen vào – bây giờ tôi hỏi, cả hai người đều không tham , đều
không muốn giành chiếc nhẫn phải không ?

- Phải – Chẳng hẹn mà Triệu Vỹ và Đinh Đang đồng kêu lên một
lượt. Đưa mắt nhìn nhau , như hổ dữ chỉ chờ chực cơ hội giết nhau thôi

- Vậy thì… Triệu Vỹ , anh đưa chiếc nhẫn cho tôi… – Tuyết
Ngân chợt chìa bàn tay đẹp ra trước mặt Triệu Vỹ.

- Cô trao cho Đinh Đang ư ? Thật chẳng công bằng chút nào –
Như đứa bé bị xử tội oan , Triệu Vỹ kêu lên uất ức trong nụ cười đắc thắng của
Đinh Đang.

- Anh đừng lo , tôi không đưa nhẫn cho Đinh Đang đâu – Ngưng
một chút nhìn vẻ ngơ ngác của hai người , Tuyết Ngân nhẹ mỉm cười – Tôi sẽ đem
đến đồn cảnh sát , nhờ họ trả cho người bị mất.

-Hay lắm – Bằng lòng ngay với cách giải quyết của Tuyết Ngân
, Triệu Vỹ trao chiếc nhẫn.

- Không được , em không chịu như vậy đâu – Giật chiếc nhẫn
trong tay Tuyết Ngân. Đinh Đang lắc đầu.

- Bây giờ thì cô biết ai tham rồi chứ gì ? Nhẹ nhún vai ,
Triệu Vỹ cười nói với Tuyết Ngân bằng thái độ kẻ bề trên.

- Đinh Đang à , đừng vậy em, – Nhẹ đặt tay lên vai cô , Tuyết
Ngân ôn tồn – Hãy nghĩ đến tâm trạng của người làm rơi chiếc nhẫn. Biết đâu đây
là toàn bộ gia tài của họ , cũng như chị vậy. Tội nghiệp lắm ! Trả lại họ đi em
!

- Trả lại đi , nếu em muốn anh sẽ cho bé chiếc nhẫn khác y
như vậy – Ra vẻ cao thượng , Triệu Vỹ hạ nốc ao Đinh Đang .

- Phải rồi, trả lại đi em- Nhìn Đinh Đang thật cảm thông ,
Tuyết Ngân gật đầu khuyến khích – Thà nghèo cho sạch rách cho thơm em à .

mất chiếc nhẫn , Đinh Đang không tiếc. Cô có thể mua lại chục
chiếc khác dễ dàng. Nhưng… mang tiếng tham trước mặt mọi người , cô làm sao chịu
nổi. Còn Tuyết Ngân nữa, tự nhiên Đinh Đang thấy giận chị vô cùng. Tên Triệu Vỹ
nói bậy thì thôi , lẽ nào chị cũng binh hắn , lên án cô. Cô làm vậy cũng chỉ vì
mốn giúp chị thôi mà. Lẻ loi , tủi thân quá , cô đứng khóc một mình, hờn căm
nhìn nụ cười đắc thắng nở trên môi Triệu Vỹ.

- Ngoan đi cưng – lau nước mắt cho Đinh Đang , Tuyết Ngân gỡ
nhẹ chiếc nhẫn ra khỏi tay cô rồi trao cho Triệu Vỹ – Phiền anh đem chiếc nhẫn
này đến công an , tôi sẽ dỗ Đinh Đang .

- Khoan đã – Đinh Đang chợt thét đuổi theo Triệu Vỹ – Anh
không thể một mình đến đồn cảnh sát đâu .

- Sao chứ ? Dừng chân nơi ngạch cửa , đôi mày Triệu Vỹ khẽ
chau – Bé lại muốn giở trò gì ?

- Chẳng giở trò gì , chẳng qua tôi không tin anh – Bước lên
một bước ,Đinh