
Đang tỉnh như không – Tôi sợ có người động lòng tham xài mất hai
chỉ vàng thay vì đem nộp cho cảnh sát .
- Đừng nói bậy nghe , không ai bỉ ổi vậy đâu – Tự ái , mặt
Triệu Vỹ đỏ gay .
Đinh Đang nhẹ nhún vai :
- Làm sao mà biết được , lòng người vốn khó lường mà .
- Được rồi , bé có thể yên tâm , anh sẽ bảo viên cảnh sát
ghi biên nhận – Cố nén giận ,Triệu Vỹ từ tốn nói .
- Không cần thế , chỉ cần anh chở tôi theo đến đồn cảnh sát
, tận mắt thấy , tôi sẽ tin anh lập tức .
- Dư hơi – Không muốn chở cô theo , Triệu Vỹ lắc đầu.
Đinh Đang cười nhẹ :
- Tôi biết chắc anh từ chối mà. Bởi lẽ tờ bên nhận đó anh sẽ
bỏ tiền ra mua của viên cảnh sát .
- Vì hai chỉ vàng ư ? Thật buồn cười. Thử đem mười cây vàng
ra đây bày ra trước mắt , coi Triệu Vỹ có thèm không? – Muốn hết to câu ấy vào
mặt Đinh Đang lắm , nhưng sợ Tuyết Ngân bảo mình phách lối , khoe của , Triệu Vỹ
đành im lặng. Nhịn bé đi , dù sao bị mất của cũng đau lòng lắm – Được thôi , nếu
bé muốn , xin mời lên xe. Nhưng nói trước , chỉ chở đến đồn cảnh sát , không chở
về đâu .
- Tôi biết kêu xích lô mà – Như đắc ý ,Đinh Đang bước đến
leo lên chiếc moto của Triệu Vỹ ngồi gọn lỏn trong tiếng thở dài bất lực của
Tuyết Ngân . Thiệt không biết hai người họ còn gây đến bao giờ .
- Ngồi chắc chưa? – Đề máy quyết làm cho Đinh Đang một phen
xanh máu mặt .
- Rồi – Hý hửng , Đinh Đang chẳng có chút hốt hoảng nào dù
Triệu Vỹ đã bất thần cho xe vọt manh. Gương mặt kênh kênh tự đắc , cô nghĩ đến
chuyện mình sẽ làm , sẽ nói khi đến đồn cảnh sát .
- Ồ ! Triệu Vỹ , là anh hả ? – Vừa mới xử Triệu Vỹ hôm kia ,
ông trưởng công an vẫn còn quen mặt. Ông vồn vã chào ngay khi Triệu Vỹ mới đến
bàn : – Có chuyện gì ?
- Tôi nhặt được hai chỉ vàng , đem đến nhờ các anh trả lại
người bị đánh rơi giùm – Nhẹ đặt chiếc nhẫn xuống bàn, Triệu Vỹ ngạc nhiên nhìn
Đinh Đang cười tươi rói . Quái , cô bé lại có mưu đồ gì nữa chứ ?
- À , được rồi , anh ngồi đi , tôi sẽ trao cho anh biên nhận.
Còn cô bé này – Bây giờ ông trưởng đồn mới để ý đến sự có mặt của Đinh Đang – bạn
gái của anh à ?
- Ồ ! Không dám đâu – Như dẫm phải lửa , Triệu Vỹ giãy nảy
lên .
- Vậy… là em gái hả ? – Viên trưởng công an vừa viết vừa cười
.
- Dạ không phải – Bước lên một bước , với thái độ và gương mặt
của đứa bé ngoan , Đinh Đang lễ phép – Dạ thưa bác , cháu chỉ là nạn nhân thôi.
Cháu đến đây xin bác nhận lại hai chỉ vàng .
- Hả ? – Cây viết rời khỏi tay , ông trưởng công an tròn xoe
đôi mắt – Tôi có nghe lầm không nhỉ ?
- Dạ bác không nghe lầm – Rất thật thà ngây thơ , Đinh Đang
lập lại lần nữa – Quả thật , chiếc nhẫn đó của cháu. Cháu đánh rơi , anh ấy nhặt
được nhưng không chịu trả .
- Cô bé nói láo đó , xin anh đừng tin lời – Sau một phút bất
ngờ , Triệu vỹ chen vào – Cô bé cũng như tôi , tình cờ nhặt được chiếc nhẫn
thôi .
- Dạ cháu không nói dối , chiếc nhẫn đó là của cháu . Cháu vừa
mới mua hôm qua. Không tin bác có thể coi hóa đơn – Vừa nói , cô vừa móc túi lấy
ra một tờ hóa đơn nhàu nát và một hộp đựng nữ trang màu đỏ.
- Tiệm vàng Kim Phượng – Cúi nhìn tờ hóa đơn rồi nhìn vào
chiếc nhẫn , viên trưởng công an gật đầu – Cùng một hiệu , Triệu Vỹ , anh nhặt
được chiếc nhẫn ở đâu ?
- Ở trước cửa nhà cháu ạ – Đá mắt chọc quê Triệu Vỹ , Dinh
Đang nhẹ giọng – Cháu đã hết lời xin lại nhưng anh ta nhất định không cho .
- Không phải không cho , nhưng làm sao tôi tin được đó là của
bé chứ ? – Chống chế , Triệu Vỹ cãi một cách vụng về – Tiệm vàng Kim Phượng bán
bao nhiêu là vàng , hỏng lẽ nhẫn nào có đóng dấu cũng của bé sao ?
- Nhưng… Bác à ! – Bí lời , Đinh Đang quay sang cầu cứu ông
trưởng công an – Bác xử đi , chiếc nhẫn này thật sự của cháu mà .
- Vậy… – Nhìn thẳng vào mắt cô , viên trưởng công an đằng hắng
hỏi – Cháu đánh rơi nhẫn lúc nào ?
- Cháu không đánh rơi , cháu đem ra để ở đó mà – Nói xong
câu này , Đinh Đang nhịp nhịp chân , thích thú nhìn mặt ông trưởng công an đang
hoang mang.
- Đó , anh thấy cô bé nói láo một cách trắng trợn không ? Ai
đời vàng đem ra để ngoài sân chứ ? – Ngỡ Đinh Đang hớ một câu ,Triệu Vỹ trừa cơ
xông lên .
- Cháu không nói láo , cháu đem vàng ra để ở đó thật mà – Chẳng
chút bối rối , Đinh Đang như nắm chắc phần thắng trong tay .
- Thật khó tin – Viên trưởng công an nhíu mày – Ai lại đem
vàng ra bỏ ngoài sân chứ ?
- Tại cháu có lý do mà – Tròn vo hai mắt , Đinh Đang vô tư
nói .
- Lý do , lý do gì? – Chẳng những viên trưởng công an muốn
biết mà Triệu Vỹ cũng nóng lòng muốn nghe.
- Một lý do bí mật mà cháu chỉ có thể nói với một mình bác –
Bẻ mấy ngón tay ,Đinh Đang khoái chí nhìn mặt Triệu Vỹ tái dần. Hẳn anh cũng biết
mình sắp thua đên nơi rồi .
- Không được – Triệu Vỹ la to .
Đinh Đang hỉnh mặt lên :
- Sao không được ?