XtGem Forum catalog
Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323150

Bình chọn: 7.00/10/315 lượt.

rong đời Đinh Đang chưa ghét ai bằng ghét Triệu Vỹ.

Cô càng ứa gan hơn khi nhận ra , hôm nay anh đi với ba cô
gái đẹp. Cô nào cũng ôm khư khư cái túi vải to. Nếu may chắc mỗi nàng cũng hơn
chục bộ.

- Dạ, mấy chị cứ tự nhiên coi catolo lựa kiểu đi – Ra dáng một
bà chủ , Tuyết Ngân đon đả mời chào.

- À ! Cứ để họ tự nhiên đi. Để tôi giới thiệu nghe , Thu Hồng
, Cẩm Tuyết , Như Như đều là bạn tôi.

- Xạo quá ! – Không chủ ý mà Đinh Đang buột thành lời , thu
hút sự chú ý về phía mình.

Sợ cô lại kiếm chuyện gây gỗ với Triệu Vỹ trong ngày khai
trương sẽ bị xui. dì Ba lật đật bụm miệng lôi cô vào góc nhà.

- Không được kiếm chuyện. Hôm nay là ngày khai trương của
Tuyết Ngân đó !

- Con biết rồi – Kéo dài giọng , Đinh Đang phụng phịu.

- Biết thì tốt , ở đây không có chuyện của mày , ra sau phụ
mọi người dọn bếp đi. – Như vẫn chưa tin , bà Bảy tìm cách đuổi khéo cô.

Không dám cãi lời bà Bảy , đành phải ra sau nhưng Đinh Đang ức
trong lòng lắm. Lẽ nào để Triệu Vỹ làm người hùng trong mắt mọi người , tự tung
tự tác , ngang nhiên nói dối? Bởi cô biết rất rõ ràng ba cô gái kia không đơn
thuần là bạn gái của hắn đâu.

Từng bán bánh bao và theo dõi anh nên Đinh Đang biết rất rõ
, cả ba cô đều là ghệ của anh , Đinh Đang bỗng thấy tức như thể Triệu Vỹ đang gạt
chính mình. Dù gì cũng cùng là phận gái với nhau , cô nỡ lòng nào nhìn người chết
mà không cứu.

Hẹn một lúc ba người yêu , không phải Triệu Vỹ không biết chết
, không biết tôn trọng họ. Làm như vậy , chẳng qua anh chơi một nước bài làm vừa
ý ba cây model này , chẳng mấy chốc , hết thảy khách sộp Sài Gòn sẽ nườm nượp đến
xếp hàng , tha hồ cho cô chặt đẹp.

Trong ba cô gái , có lẽ Như Như là người Triệu Vỹ thích nhiều
hơn. Bởi ngoài nét đẹp trời ban , cô còn một tí thông minh , lém lỉnh. Và Triệu
Vỹ đã nhủ lòng chọn cô là người yêu chính thức nếu như… nếu như trời đừng cho
anh gặp Tuyết Ngân .

Dù so dung mạo , so model cô chẳng làm sao bằng được ba người
đẹp của anh. Nhưng rất lạ… Triệu Vỹ chẳng hiểu vì sao đôi mắt mình cứ theo dõi
cô từ nãy giờ.

Có một cái gì rất lạ , rất nao lòng từ cử chỉ đoan trang
thùy mị của cô. Từ ánh mắt , nụ cười đến dáng uyển chuyển bước đi , không làm
dáng. Tất cả đều hài hòa , đồng bộ khiến cô có một sức hút lạ kỳ.

Anh Vỹ, mời anh vào bàn dùng với tụi em bữa cơm thanh đạm. –
Cúng kiếng đã xong, Tuyết Ngân bước lên dịu dàng mời Triệu Vỹ sau khi đã mời bà
Bảy, dì Ba và mọi người an tọa.

- Được rồi, không phải khách sáo đâu. – Ngước mắt lên, chưa
kịp tạo một ấn tượng nào cùng người đẹp, Triệu Vỹ đã thấy tay áo của mình bị
lay nhè nhẹ. Giọng Thu Hồng muốn khóc đến nơi:

- Anh Vỹ! Anh nói đi, có phải là anh yêu em trước không?

- Không phải! Em mới là người được anh yêu trước, bọn họ chỉ
là kẻ đến sau thôi. Phải không anh Vỹ? – Tay áo bên kia lại bị lay nhẹ. Cẩm Tuyết
kéo dài giọng của mình.

- Anh… – Không tìm được từ gỡ rối, Triệu Vỹ thấy vô cùng xấu
hổ, chỉ muốn chui ngay xuống đất. Trời ơi! Lời lẽ nào giải thích với Tuyết Ngân
đây? Chưa gì đã tạo cho nàng ấn tượng không tốt. Bồ bịch, lăng nhăng như vậy,
làm sao nàng chấp nhận anh cho được.

- Anh sao hả?

- Nói đi chứ! Trong ba đứa tụi em đây, ai mới là người yêu của
anh? – Như chẳng thông cảm cho nỗi khổ của anh, Thu Hồng và Cẩm Tuyết cứ kéo
tay nheo nhéo. Trong khi Như Như từ nãy đến giờ vẫn đứng yên trong góc, đôi mắt
mở to nhìn anh giận dữ.

- Thật tình thì… anh chưa yêu ai cả. Các em chỉ là em gái,
là bạn của anh thôi – Suy nghĩ mãi, Triệu Vỹ thấy chỉ có cách này là hay nhất,
là có thể cứu mình thôi. Vừa xoa dịu ba nàng, vừa lấy được lòng Tuyết Ngân.

- ********! Anh là tên sở khanh, đểu giả nhất mà tôi biết
đó. – Khẽ khàng vạch đám đông, đến trước mặt Triệu Vỹ, Như Như bình tĩnh nói
sau khi vung tay tát mạnh vào mặt anh – Thu Hồng, Cẩm Tuyết, bộ mặt ******** của
hắn đã lộ rõ rồi, hai bạn còn luyến tiếc gì mà chưa chịu đi chứ? – Quay sang
hai người bạn của mình, cô cất giọng chân tình.

- Phải rồi đó. Mình đi thôi Thu Hồng.

- Đi thì đi chứ. Đồ sở khanh, đểu giả!

- Hừ! – Ba cô gái bỏ đi nhanh, mặc kệ những tiếng xì xầm
vang lên sau lưng mình.

- Anh Vỹ, anh không sao chứ? – Nhẹ nhàng, Tuyết Ngân hỏi anh
đầy vẻ quan tâm.

- À, không sao, không sao. – Sượng sùng xoa bên má vẫn còn
in dấu năm ngón tay của Như Như, Triệu Vỹ cười giả lả mà nghe cay như xát ớt
trong lòng. Quái, làm sao mà ba nàng biết được? Lại nhè ngay lúc….

Ba mảnh giấy vuông vuông đồng một cỡ bỗng từ trên bàn bay xuống
đất theo cái phất tay của Tuyết Ngân. Thoáng nghi ngờ, Triệu Vỹ cúi xuống nhặt
lên xem. Thật không sai! Cả ba tờ đều cùng nét chữ, cùng một nội dung. Như nhát
búa giáng xuống đầu anh không nhân nhượng.

“Triệu Vỹ là tên sở khanh, từ lâu đã lợi dụng cả ba người.

Ký tên,

Người hào hiệp”.

Người hào hiệp n