Old school Swatch Watches
Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323225

Bình chọn: 8.00/10/322 lượt.

lên cười giòn giã – Vậy là anh vẫn khẳng định, cả ba
cô gái hôm nọ chỉ là bạn gái chứ gì?

- Phải – Triệu Vỹ cụt ngủn.

- Thôi được – Như nhường anh một bước, Đinh Đang ngây thơ hỏi
– Vậy anh cho tôi biết. Khi một người con trai hôn lên môi người con gái, họ là
bạn hay yêu?

- Đinh Đang, – Xấu hổ, Tuyết Ngân gắt – Em hỏi gì kỳ vậy?

- Kỳ gì đâu? Em chỉ hơi thắc mắc vậy mà. Triệu Vỹ, anh nói
đi, là bạn hay yêu vậy?

- Là người yêu. – Thoáng nghi ngờ, Triệu Vỹ đáp e dè – Hỏi
làm gì chứ?

–Để chắc ăn thôi, kẻo người ta lại chối – Một con mắt khẽ
nheo, Đinh Đang cười châm chọc – Bởi hơn một lần rồi, tôi thấy anh hôn lên môi
chị Như Như đó.

- Đừng nói bậy nghe – Đỏ mặt, Triệu Vỹ nạt bừa – Hồi nào chứ?

- Thì hồi bữa đó, anh quên rồi sao? Bị viên bi bắn trúng vai
đau như vậy mà không nhớ hả?

- À! Thì ra…

- Thì ra anh bị tôi rình coi đó mà – Đôi mắt sáng long lanh
như hồi tưởng, Đinh Đang tủm tỉm cười – Chị Ngân à, chị hỏng biết đâu, tên Triệu
Vỹ này ghê lắm, còn dám….

- Thôi, Đinh Đang, em đừng nói bậy, chị không nghe nữa đâu.
– Không đủ can đảm nghe tiếp, Tuyết Ngân vụt chạy nhanh, mặt đỏ bừng xấu hổ.

Còn Triệu Vỹ, anh chỉ muốn chết ngay lập tức sau câu nói của
Đinh Đang. Xấu hổ, trời ơi xấu hổ nào bằng? Mặt mũi nào anh gặp Triệu Vỹ với mọi
người đây? Sao mà xúi quẩy quá, kiếp trước có thù gì mà kiếp này cô bé cứ theo
làm con quỷ ám anh hoài vậy?

Đúng là khắc tinh chiếu mạng mà. Chuyện như vậy cũng biết,
cũng dám nói ra. Đúng là trên thế gian này chỉ tồn tại duy nhất con bé. Ngây
thơ hay ma mãnh? Có trời mới biết. Còn anh, anh chỉ có thể đọc được ba chữ “Đáng
đời chưa” sáng ngời ngời trong mắt cô bé.

Quan hệ đông, giao tiếp rộng, chuyện lạ gặp đã nhiều, nhưng
tiếp khách kiểu cô bé đang ngồi trước mặt mình đây, thì quả thật đúng là lần đầu
trong cuộc đời Kiệt Phong được biết.

Chỉ vỏn vẹn một câu: Anh ngồi chờ đi, ba em sắp về rồi. Cô bỏ
mặc anh ngồi chèo queo trên ghế sa lon gần hai tiếng. Không bánh, không trà… thậm
chí không một tiếng hỏi thăm. Từ đầu chí cuối, cô cứ giương to mắt nhìn anh chằm
chằm không chớp. Báo hại mấy lần anh phải kín đáo soi mặt mình xuống mặt bàn
gương. Quái! Lọ hay mực mà cô ta cứ nhìn trân trối như vậy?

Rõ ràng là sạch sẽ trơn tru, chẳng có chút khôi hài nào. Để
tránh bị động, Kiệt Phong cố kìm mình, mở cặp táp lấy quyển đề cương ra xem để
giết thời gian. Nhưng… không được, đôi mắt của cô bé như có lửa làm anh không
sao tập trung tinh thần được. Thỉnh thoảng nhìn lên, anh thấy cô cứ tủm tỉm cười,
như hài lòng, như đắc chí.

Bác Hưng đâu rồi nhỉ?

Bắt đầu sốt ruột, Kiệt Phong đưa mắt ngó đồng hồ. Nếu không
vì số liệu quan trọng mà anh nằn nì xin gần một tháng trời mới được kia, anh đã
bỏ về từ phút đầu rồi. Rảnh rang đâu mà ngồi đây làm hề cho cô bé kia dòm ngó.

- Bé à! – Như không còn kiên nhẫn nổi, Kiệt Phong dợm đứng
lên – Nếu bác Hưng không có nhà, chắc anh phải về thôi.

- Anh khoan về đã – Cô bé cũng đứng lên – Thật ra… số liệu
anh cần, ba có giao cho em, bảo em đưa cho anh đó.

- Hả? – Như không tin, Kiệt Phong tròn xoe mắt. Cô bé nhẹ gật
đầu, chẳng có chút khôi hài nào:

- Thật đó, anh chờ em một chút, em vào lấy cho anh ngay.

Trời ơi trời! Thả ngồi xuống ghế, bàn tay vỗ trán, Kiệt
Phong không sao hiểu nổi. Cô bé kia bị ngớ ngẩn hay mình sắp loạn óc rồi, hai
tiếng đồng hồ ngồi chờ một vật có ngay trước mắt.

Thật ra, cô bé kia không ngớ ngẩn và Kiệt Phong cũng chẳng bị
loạn óc. Kêu trời, sửng sốt vì anh chưa biết mình đối diện với ai thôi. Đinh
Đang đấy, cô là chúa thích làm bất ngờ người đối diện kiểu giật gân vậy lắm.

Mới hôm qua thôi, cô cũng mới làm ba sợ suýt đứng tim chết đấy
thôi. Vừa trở về, chưa kịp mừng, cô đã tuyên bố một câu nghe xanh rờn, choáng
váng.

- Con muốn ngày mai ba phải tìm gấp cho con một chàng trai hội
đủ các điều kiện như sau: cao ráo, đẹp trai, học cao, hiểu biết, con nhà danh
giá, vừa thông minh vừa giàu có, lịch thiệp đàng hoàng, không bay bướm lăng
nhăng, tuổi chừng hai mươi mấy, chưa vợ, chưa bồ.

Tưởng cô lại đùa, kiểu làm đứng tim người như ngày xưa, ông
Hưng đã bỏ qua không để ý. Ầm ừ, hứa cho qua chuyện, cả đêm ông chỉ quan tâm đến
một điều: cho con ra đời vậy, đúng hay sai? Liệu có nên cho nó tiếp tục phiêu
lưu học khôn không?

Bốn tháng rồi, ít ỏi gì? Thật không sao kể xiết nỗi vui mừng
của ông khi gặp lại con. Vẫn cái nheo mắt dễ thương, nụ cười nửa môi tinh nghịch.
Đinh Đang của ông vẫn vẹn nguyên chẳng suy suyển chút nào.

Đen nhưng rắn rỏi, hồng hào. Đinh Đang như cao thêm một
chút, mập một chút. Khỏe mạnh tự tin hơn. Cô còn khoe với ông rằng mình đã lập
được một cơ ngơi vững chắc. Không giàu, song cũng đủ ăn.

Chỉ vậy thôi, ông còn mong gì nữa. Miễn con vui, con khỏe là
ông vui lắm rồi, thế mà… Hừ! Niềm vui chưa trọn nỗi lo đã ập đến ngay.

Mới sáng ra