
ời đang bế tắc khổ đau.
Những bước chân phiêu diêu như muốn ngã, hai mắt hoa lên,
Triệu Vỹ biết mình đã ốm đi nhiều. Sức con trai mà hơn nửa tháng rồi ngày nào
cũng cầm hơi bằng hai cái bánh bao, làm sao đủ? Chưa suy dinh dưỡng là may.
Vào toa lét, rửa sơ gương mặt cho bớt phần hốc hác, Triệu Vỹ
nhẹ đẩy cửa phòng của Đinh Đang. Cố nén lòng, anh đi thẳng đến bàn tìm chai nước.
Một hơi hơn nửa chai rồi mà cơn khát như còn mãi trong cổ họng.
Cái bụng lại sôi lên ùng ục. Nó như cứ hướng tia mắt anh về phía chiếc nồi có
chứa những chiếc bánh bao mập ú, no căng.
Nuốt nhanh ngụm nước bọt, Triệu Vỹ cố bắt mình quay mặt đi
hướng khác. Nhưng… tự lúc nào, đôi chân đã đưa anh đến sát nồi bánh của Đinh
Đang.
Không được, những ngón tay cựa quậy. Nó như đang hình dung đến
nụ cười đắc thắng của Đinh Đang. Bao ngày qua, cô bé chắc đã kể chuyện này cho
mọi người nghe để bêu xấu mình rồi, vẫn chưa quên, Triệu Vỹ nhớ như in đôi mắt
sáng rực vẻ tinh ranh và ba chữ “Đáng đời chưa” của cô bé.
Rút tay về, nhưng Triệu Vỹ không đành lòng cùng cơn đói. Đã
quê nhiều ngày rồi, sợ gì một lần quê này nữa, ăn đại đi, bất quá chết là cùng.
Cuối cùng, bản năng sinh tồn đã thắng lòng tự trọng. Không kìm
chế nổi mình, Triệu Vỹ mở nắp nồi rồi đứng lặng yên bất động.
Gì thế này? Đói quá rồi hoa mắt ư? Đưa tay lên dụi mắt, nhìn
lại rõ ràng lần nữa, Triệu Vỹ vẫn chưa tin, dù sự thật đã hiện rành rành ra đó.
Không phải là hai cái bánh bao ế khô queo, cứng ngắc lạnh
tanh như thường khi nữa. Trước mắt anh, như trong mơ, là một tô cơm. Một tô cơm
trắng ngon lành với hai khứa cá lóc kho bay mùi thơm nức mũi. Một trái dưa leo
gọt rửa cẩn thận ngay ngắn cạnh bên như mời gọi, trông thật là hấp dẫn.
Cô bé ấy cố tình để cho mình đây mà. Tự nhiên sóng mũi cay
xè, Triệu Vỹ quay nhanh về phía Đinh Đang, kịp thời nhìn thấy cô nhắm lẹ đôi mắt
lại, trong một tư thế mất tự nhiên.
Cảm ơn! Anh chỉ muốn nói cùng cô câu ấy nhưng không thể. Vì
Tuyết Ngân ngủ cạnh bên hay một cái gì nữa anh không biết. Anh chỉ biết mình
đang vội vã bưng tô cơm lên, ăn ngấu nghiến như trong đời mình chưa từng được
ăn cơm vậy.
“Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Bây giờ thì Triệu Vỹ
thấm thía lắm rồi. Anh thấy ông bà mình thiệt giỏi, nói ra câu gì là đúng y
boong câu ấy, chẳng chê vào đâu được.
He hé một con mắt nhìn ra, thấy Triệu Vỹ ngồi quay lưng lại
phía mình, Đinh Đang mới an tâm mở bừng đôi con mắt dậy. Thích thú nhìn anh
bưng tô cơm của mình ăn không khách sáo. Chẳng nhìn thấy mặt anh, nhưng chẳng
hiểu sao cô lại biết anh ăn ngon lành lắm. Từng muỗng cơm to được anh cho gọn lỏn
vào mồm nhai nhỏm nhẻm. Trông thật là thú vị.
Mỉm miệng cười, tự nhiên Đinh Đang nghe lòng mình đầm ấm một
tình cảm khác thường. Rất lạ nhưng cũng rất an toàn, hạnh phúc. Cô bỗng ước sao
đêm nào Triệu Vỹ cũng sang phòng ăn cơm cho cô ngắm.
Rồi như đã thỏa lòng, cô lăn ra ngủ rất ngon, không hay Triệu
Vỹ đã ăn xong, đang đứng bên mùng nhìn cô bằng đôi mắt rất lạ. Dường như, lần đầu
tiên kể từ khi gặp Đinh Đang đến giờ, anh thấy nụ cười nửa miệng của cô không
đáng ghét, không làm anh khó chịu như xưa nữa.
Phải chăng một điều gì đó đang dần đến….
Mới sáng ra, đã thấy Đinh Đang xách con dao bén đi lơn tơn
ra lộ, bà Bảy ngạc nhiên dừng chân hỏi:
- Mày xách dao đi đâu vậy Đinh Đang?
- Dạ! – Dừng chân, cười một cái cùng bà, cô huơ huơ con dao
trong không khí – Con đi chặt cây.
- Chặt cây? – Bà Bảy thấy khó hiểu. Nhà có hết củi đâu? Hơn
nữa Đinh Đang nấu bằng bếp dầu mà – Mày chặt cây gì? Để làm chi?
- Dạ, con chặt cây dương, để làm cây thông Noel đó. Vừa nói
cô vừa hướng mắt nhìn lên cây dương cao trước mặt.
- Bày đặt quá – Tặc lưỡi, bà nói với vẻ chẳng hài lòng – Bộ
tối nay hỏng bán sao?
- Dạ không! Tối nay con nghỉ – Lựa một cành dễ đốn nhất,
Đinh Đang bắt đầu vung dao.
- Cái gì? Mày có điên không? – Bà tròn mắt như kinh ngạc – Cả
năm chỉ có một ngày Noel để kiếm tiền mà mày đòi nghỉ. Thiệt là…
- Dì Bảy ơi, đi chợ chưa? Trễ lắm rồi coi chừng hết hàng đó
– Tiếng dì Ba chợt vang nheo nhéo ngoài đầu hẻm, kịp cứu Đinh Đang khỏi bài học
của bà. Te tái xách cái nón bước đi, bà còn quay đầu lại – Thôi dẹp ba cái trò
đón Noel, Noét đó đi, lo mà bán kiếm tiền. Bữa nay ngoài đường đông lắm.
Dừng tay dao, nhìn theo bóng bà cùng dì Ba hối hả hòa vào
dòng người trên phố. Đinh Đang bỗng thấy lòng rưng rưng muốn khóc. Cô thấy
thương bà, thương những người dân trong khu phố nghèo này quá. Cả đời chật vật
kiếm miếng ăn, chưa bao giờ biết hưởng thụ là gì.
Ngày lễ, ngày tết đối với họ không phải là ngày nghỉ ngơi.
Mà ngược lại, trong những ngày này họ còn vất vả hơn.
Có bao giờ ba mình và những ông giám đốc ngồi Mecxedes hút
cigà kia chạnh lòng nghĩ đến những cảnh đời cơ khổ. Bớt một cuộc vui để giúp một
lão bà hiu quạnh hay một đứa bé thiếu cơm áo đến t