
kia, cô thật nóng lòng muốn biết hai con người đang ngồi trên chiếc
xích đu nói những gì?
Nói những gì mà hơn một tiếng rồi vẫn chưa hết chuyện? Trời
ơi, ngồi đứng không yên, cô tức mình đá mạnh vào tấm vách. Sao cô muốn ra đuổi
người con gái đó về ngay tức khắc. Bởi, không phải ia xa lạ, cô chính là hoa hậu
Thanh Thanh.
Mấy ngày liền, chẳng biết cô ta mắc phong gì cứ đến nhà tìm
anh liên tục. Sáng trưa, chiều tối, kiên nhẫn như con lắc đồng hồ, quyết gặp
anh cho bằng được. Hôm đó bị anh cho leo cây, đau như vậy mà cô ta chẳng giận
chút nào, còn dịu dàng mua một giỏ trái cây kèm theo lẳng hoa tươi làm quà cho anh
nữa.
Lẵng hoa thì cô chẳng thèm đâu, còn giỏ trái cây, nãy giờ
trong cơn giận cô đã sài hết hơn nửa giỏ. Cũng may toàn đồ mát, không thì cô
cháy đến nơi rồi.
Đinh Đang không hiểu, và cũng chẳng thèm để tâm chú ý đến
làm gì cơn giận vô cớ trong lòng cô. Chỉ biết là hiện tại cô thù Thanh Thanh
kinh khủng, như trong đời cô chưa phải thù ai như thù cô ta vậy. Ngồi trong buồng
hoài tù chân quá, cô vờ chăm một bình trà, lịch thiệp bưng ra, quyết bắt tại trận
một hành động lả lơi, âu yếm của hai người. Để làm gì? Cô cũng không biết nữa.
Nhưng… bất ngờ cho cô, trên ghế xích đu chẳng có nụ hôn,
cũng chẳng có bàn tay nào nắm bàn tay nào cả. Qua cửa sổ, cô chỉ thấy một Thanh
Thanh xõa mái tóc dài che nghiêng, gương mặt đẹp đẫm đầy nước mắt. Triệu Vỹ ngồi
bên cạnh, điếu thuốc đỏ trên môi, vẻ đăm chiêu tư lự.
Họ vừa cãi nhau ư? Tự nhiên nghe hồi hộp, cô thôi không bước
ra ngoài. Cầm nguyên khay nước trên tay, Đinh Đang tưởng mình nín thở, chờ dõi
theo câu chuyện.
Thật lâu trong im lặng nặng nề, Đinh Đang nghe được tiếng
tim mình đập mạnh, tiếng côn trùng rả rích kêu ngoài kia, tiếng thút thít của
Thanh Thanh và cả tiếng thở dài nặng nhọc thoát ra từ lòng Triệu Vỹ. Anh chắc
đang khó xử chuyện gì? Đinh Đang cắn môi thầm đoán.
- Thanh Thanh! – Cuối cùng Triệu Vỹ cũng lên tiếng trầm trầm
– Anh biết, chỉ nói tiếng xin lỗi với em không là chưa đủ. Nhưng ngoài tiếng ấy
ra, giờ đây, anh không còn tiếng nào để nói cùng em cả. Hãy thông cảm cho anh!
Xì! Đinh Đang nghe nóng mũi. Việc gì anh phải hạ mình nói
dài như vậy? Giận hờn à? Kệ cô ta đi. Tự cô ta thôi. Ai biểu con gái mà yêu con
trai trước. Chẳng tội nghiệp cho Thanh Thanh một chút nào, cô chỉ xót xa giùm
Triệu Vỹ. Trông anh buồn quá.
- Lẽ nào, với từng ấy kỷ niệm đậm đà anh không có chút luyến
lưu nào? Cũng như chẳng có chút cảm tình thật nào đối với em?
Nhẹ kéo khăn lau lệ, giọng Thanh Thanh nhẹ như làn khói.
- Hay là anh tội nghiệp em! Sợ em vì anh phải hy sinh? Không
đâu, em thật sự yêu anh, em không cần dư luận. Địa vị hoa hậu này đối với em
không quan trọng. Chỉ có anh thôi. Triệu Vỹ xin anh đừng mặc cảm. Dù hiện tại,
sự nghiệp anh chưa có, nhưng cần gì, chúng ta sẽ tạo dựng từ đầu. Em đã nói với
ba của em rồi, ông ấy đồng ý và sẵn sàng nhận anh vào công ty bất cứ lúc nào.
Nghe em đi Triệu Vỹ!
Cô ta yêu Triệu Vỹ thật ư? Tự nhiên Đinh Đang nghe đôi chân
mình run rẩy dưới thân mình. Những giọt nước mắt chân thành của Thanh Thanh,
sao cô sợ Triệu Vỹ mềm lòng quá. Bởi, từ lúc nào không biết, anh đã xoay hẳn
người về hướng Thanh Thanh. Đôi mắt đầy trìu mến, anh nhẹ nhàng lau lệ cho cô:
- Nín đi Thanh Thanh, đừng khóc nữa! Em làm anh đau lòng
quá. Anh hối hận thật nhiều. Anh thật không biết nói sao cho em hiểu nữa. Trước
chân tình của em, anh xấu hổ quá. Đừng yêu anh, đừng tốt với anh như vậy. Anh
không xứng đáng với em đâu. Anh chỉ là một thằng ********, tiểu nhân thôi. Anh
đã cợt đùa trên tình cảm đẹp của em. Thanh Thanh, giá mà em biết được, lúc đó
theo đuổi, tán tỉnh em, anh chỉ vì một lời thách thức của đám bạn thôi. Thấy em
kiêu kỳ quá, họ đã chọc chơi…
- Không, anh đừng nói – Chợt cắt ngang lời, Thanh Thanh bịt
kín tai mình lại – Em không nghe và không tin đâu. Rõ ràng lúc đó, anh đến với
em bằng tình yêu, bằng sự rung động của trái tim. Anh đã nói với em như vậy, có
đúng không?
- Anh chỉ gạt em như từng gạt bao cô gái khác thôi. Thanh
Thanh… em **** anh đi, đánh anh đi, anh ******** lắm phải không? Thương anh làm
gì chứ? – Gục đầu lên thành ghế, Triệu Vỹ vật mình đau khổ.
- Không, em không đánh, không **** anh đâu – Sau phút bất động,
sững sờ, Thanh Thanh nhẹ ôm lấy mặt anh một cách yêu thương – Dù anh thế nào,
ra sao, anh vẫn là một Triệu Vỹ thần tượng trong em. Em yêu anh, không cần biết
anh là hạng người gì. Chuyện cũ quên đi, chúng mình làm lại từ đầu được không
anh?
Nỗi ác cảm với Thanh Thanh tự lúc nào biến mất khỏi Đinh
Đang. Nước mắt bắt đầu rơi, cô khóc tội nghiệp cho cô gái nặng tình, tội nghiệp
cho Triệu Vỹ gặp cảnh trái ngang, và tội nghiệp luôn cho mình nữa. Cô muốn anh
đừng làm khổ Thanh Thanh, nhưng lại muốn anh đừng bỏ nơi này, bỏ cô.
- Nhưng tình yêu đòi hỏi sự tự nguyện từ hai phía. Anh không
thể ép lòng, làm khổ em thêm lần nữa. Thanh Thanh à…