Old school Swatch Watches
Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323391

Bình chọn: 10.00/10/339 lượt.

biết rằng: điều kiện thiết
yếu tạo nên thực lực của một đội banh là cầu thủ. Muốn thi đấu tốt, thể lực của
họ phải dồi dào. Lúc trước theo ba đến sân gol, cô để ý nghe các huấn luyện
viên thường đề cập đến vấn đề này. Họ bảo: kỹ thuật vận động viên của ta rất
khá, chỉ kém thể lực, chạy không lại nên mới để thua thôi.

Nên … từ hôm nay, cô quyết bồi dưỡng thể lực cho đội banh,
nhất là Triệu Vỹ. Vừa lao lực cực nhọc trên bến cảng, lại vừa lao tâm chạy đôn
chạy đáo lo cho đội banh, anh bây giờ ốm nhom, xanh mét như người bịnh.

Rút tìên từ ngân hàng xong, Đinh Đang chạy ngay ra chợ mua một
con gà. Chẳng biết làm món cầu kỳ, cô thấy nấu cháo, xé phay là gọn nhất. Chiều
nay tập xong, cô sẽ mời cả đội banh vào bồi dưỡng, và nhất định cô phải ép Triệu
Vỹ ăn hết cái đùi gà cho bằng được.

Có một đôi dép lạ đặt ngay ngạch cửa, làm bước chân cô bỗng
e dè. Ai thế nhỉ? Đi đôi dép đẹp và sang vậy chắc là phải giàu lắm. Hỏng lẽ lại
thêm một mạnh thường quân đến ủnghộ đội banh? Ôi! Trúng mánh rồi, trống tim
Đinh Đang đập nhanh, mừng rỡ. Đẩy cửa thật nhẹ nhàng, cô nhón chân lịch sự.
Chưa kịp nhìn mặt người đó cô đã cúi đầu chào:

- Chào bác! Xin lỗi vì đã…

Câu chào chui tọt vào bụng khi người đàn ông quay đầu lại.
Đôi mắt chớp lia, cô như không tin những gì mình vừa thấy kia là sự thật. Lẽ
nào vị mạnh thường quân sang trọng kia lại là.. bà của cô?

Mình nằm mơ thôi, Đinh Đang cắn mạnh vào môi đau điếng. Sự
thật hiển nhiên rồi mà cô chẳng dám tin, chẳng dám mừng rỡ ào lên gọi một tiếng
ba thương nhớ. Cứ ngây người ra, đôi mắt mở to cô nhìn ông không chớp.

Phần ông Hưng, tuy cũng có bất ngờ nhưng không đến nỗi quá
bàng hoàng như Đinh Đang. Dù sao, tâm lý ông cũng có chuẩn bị rồi. Lặng người
ra nhìn cô, ông chỉ vì quá xúc động, quá giận thôi.

Lúc nghe chị giúp việc về học lại, ông đã giận lắm rồi,
nhưng không ngờ đến đây, quan sát nơi ăn chốn ở của cô xong ông càng thấy giận
hơn. Một tiếng ngồi chờ con, ông suy diễn bao nhiêu việc. Nghĩ đến cảnh con đêm
hôm khuya khoắt, lạnh lẽo bên đường bán từng cái bánh bao, ông nghe đau nhói
trong lòng. Nước mắt tuôn tràn, vừa thương vừa giận. Ông nghĩ mình phải đánh
cho Đinh Đang một trận nên thân.

Vậy mà… giờ đây nhìn thấy Đinh Đang tròn xoe mắt nhìn ông,
ông nghe bao giận hờn tan biến. Đầy ắp nỗi nhớ thương, mi mắt cay xè, ông chỉ
biết ào lên ôm lấy con, khàn giọng nói:

- Về với ba đi con!

Cảm động, thương ba lắm, nhưng nghe thấy chữ về, Đinh Đang bỗng
cảnh giác ngay. Cô nhìn ông như không hiểu:

- Về đâu chứ?

- Thì về nhà mình chứ về đâu nữa – Ôm Đinh Đang vào lòng,
ông nhẹ vuốt mái tóc thơm mùi nắng của con – Chị Lan đã kể ba nghe, con ở đây
thật là cực khổ, về với ba đi Đinh Đang!

- Chị Lan này thật là nhiều chuyện quá! – Bực bội trách chị
ta xong, cô quay qua ôm cổ ông cười tươi rói – Chỉ nói xạo đó ba, con ở đây sướng
thấy mồ, có cực khổ gì đâu?

- Chị Lan không nói xạo, chính mắt ba cũng thấy hết rồi, con
ở đây bán bánh bao cực khổ lắm! Thôi bỏ đi, theo ba về – Nói đến đây, ông lại mủi
lòng, đưa tay chậm mắt.

- Có cực khổ gì đâu, ba thiệt là.. – Khó chịu vì nước mắt của
ông, Đinh Đang nhăn mặt.

- Đinh Đang, về đi con – Kiên nhẫn, ông nắm lấy tay con.

- Trời ơi, hôm nay sao ba dai vậy? Con đã nói không về là
không về mà – Cù nhầy cù nhưa mãi, bực mình quá Đinh Đang hét lên.

- Tại sao con không về chứ? Ở chỗ này có gì lưu luyến hả?
Cái thằng khốn đó là ai? – Chịu hết nổi, ông nói luôn cái bí mật mình đã hứa với
người giúp việc sẽ dấu kín.

- Thằng khốn nào – Hét hỏi lại ông rồi Đinh Đang mới hiểu.
Cô nghe giận phừng phừng chị Lan. Chắc chị ta nói xấu Triệu Vỹ hết lời rồi, nên
ba mới gọi Triệu Vỹ là thằng khốn – Ba đừng nói ẩu nghe, người ta là người đàng
hoàng đó.

Tưởng Đinh Đang sẽ sợ xanh mặt đây đẩy chối. Không ngờ cô lại
binh ra mặt, ông càng tức điên lên. Sẵn cây thước của Tuyết Ngân trước mặt, ông
cầm lấy đập mạnh xuống bàn.

- Còn nói nữa, khai mau, quan hệ của con và thằng ấy thế nào
rồi?

- Quan hệ gì? – Chưa từng thấy ba giận như vậy, Đinh Đang
thoáng chùn lòng. Cô e dè đưa mắt nhìn cây thước.

- Có phải con và nó đã yêu nhau rồi không? – Cây thước lại đập
chát xuống bàn.

Giật nảy lên vì sợ, nhưng Đinh Đang lại nổi nóng lên. Quá lắm
mà, ba dám nghĩ cô hư thân mất nết như vậy hả? Tức quá, cô trợn mắt lên, hét lớn:

- Yêu hồi nào chứ? Ba không được xúc phạm con.

- Không yêu sao không chịu về? Bán bánh bao có gì vui mà đòi
ở? – Cây thước lại đập xuống bàn gần tay Đinh Đang như cảnh cáo. Sẽ là cô chứ
không phải cái bàn đâu nếu còn bướng.

- Có, sao không – Lùi về sau một bước, né tầm cây thước,
Đinh Đang cãi lý – Ba thử ở lại bán một bữa coi có vui không?

- Không vui gì cả, vào dọn đồ về lập tức – Chỉa cây thước
vào người đ, ông ra tối hậu thư – Mau lên!

- Không đi đó – Dậm mạnh chân, Đinh Đang