Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323410

Bình chọn: 9.00/10/341 lượt.

ồi.. đi ăn hủ tiếu.

- Hông thèm! – Biết Triệu Vỹ sợ, cô làm tới.

- A! Hay là… – Như chợt nhớ ra, Triệu Vỹ thọc tay nhanh vào
túi – Có cái này nè. Chịu hôn?

- H.. ô…ng… – Tiếng “hông” chưa thoát khỏi miệng, Đinh Đang
đã giật phăng cây kẹp. Quên mất cơn đau, đôi mắt cô tròn vô thích thú.

Biết “cá” đã “cắn câu”, Triệu Vỹ xòe tay ra hiệu bảo cô trả
lại mình:

- Hông… thì đưa đây… lát tặng người ta…

- Hông! – Như đứa trẻ sợ bị tướt quà, Đinh Đang giấu nhanh
cây kẹp vào vạt áo. Gương mặt bỗng hiền một cách đang ngờ.

- Tui hết khóc rồi chớ bộ!

- Hết khóc thì lấy đi.. nhưng nói trước kẹp đó là của ….
Thanh Thanh đó.

- Của Thanh Thanh hả? .. Hổng thèm…

Cây kẹp như biến thành cục than hồng, cô quăng mạnh xuống
chân, chuẩn bị khóc tiếp màn hai.

- Giả bộ thôi – Cúi nhặt cây kẹp lên, Triệu Vỹ kéo cô vào
lòng nhẹ dùng tay lau mấy giọt lệ chưa khô trên mắt cô. Vén mấy sợi tóc lòa
xòa, anh trìu mến:

- Kẹp nào của Thanh Thanh chứ? Đây là của người ta tặng cho
bé đó.. ngốc ạ! – Rồi vừa kẹp tóc Triệu Vỹ vừa mắng – Là con gái gì mà tối ngày
cứ để tóc bù xù thấy ghê hà.

- Kệ tui! – Hỉnh mặt lên, cô trả lời như đanh đá mà rất dịu
dàng. Sao cô thèm được như vầy mãi mãi.

- À! – Đinh Đang lại chợt la to làm Triệu Vỹ giật nảy người,
cứ ngỡ đang chạm phải chỗ đau trên tay cô:

- Sao vậy?

- Tui cũng có cái này hay lắm, tặng anh nè. – Ra vẻ bí mật,
cô chạy đến góc hàng rào nhặt lên một cái gói tròn tròn rồi hớn hở chìa ra trước
mặt anh.

- Cái gì vậy? – Nắn nắn món quà, Triệu Vỹ cố đoán nhưng
không ra. Chỉ biết là nó hình tròn, nặng nặng.

- Đừng hỏi, mở ra đi. – Cũng hồi hộp, cũng thích thú chẳng
kém Triệu Vỹ, đôi mắt cô dõi theo bàn tay anh mở từng lớp giấy.

- A! Là trái banh ư?

Như đứa bé lần đầu thấy món đồ chơi lạ, Triệu Vỹ không kìm
được vẻ ngạc nhiên. Đôi mắt mở to trân trối, anh như không tin vật trước mắt
mình là một trái banh da.

Bởi, làm sao Đinh Đang biết anh mơ một trái banh mà tặng chứ?
Bao ngày cùng đám phu khuân vác rựơt theo trái banh mủ nhẹ hều trên sân cỏ, anh
và bọn họ hằng mơ có được một trái banh da. Anh không nói làm gì, chứ bọn họ
chưa một ai được lần nào đá quả banh thật. Nên cái cảm giác sút căng lưới quả
bóng tròn xoáy mạnh giữa không trung thú vị thế nào họ không làm sao tưởng tượng.

Được tặng banh, Triệu Vỹ mừng còn hơn được tặng vàng. Nhẹ
xoa tay xác định độ căng, anh biết được đây là một quả banh da siêu hạng, thứ
dành cho các tuyển thủ quốc gia dự đấu, giá rất cao.

- Thích không hả? – Nhìn anh thẫn thờ ôm quả bóng, Đinh Đang
nghe vui trong lòng lắm. Thật ra, lúc mua banh, cô có hình dung đến nỗi vui mừng
của anh rồi, nhưng thật không ngờ anh còn mừng hơn mức tưởng tượng của cô nhiều.
Thế mới biết vì sao anh cam lòng từ bỏ vinh hoa phú quý, chấp nhận sống một đời
kham khổ. Bóng đá thực sự là lẽ sống, là hơi thở của anh rồi.

- Thích lắm, nhưng… – Triệu Vỹ chợt ngập ngừng làm Đinh Đang
hồi hộp:

- Nhưng làm sao hả?

- Nhưng mắc lắm, đáng giá cả gia tài của Đinh Đang, làm sao
tôi nhận được? Đá chơi, banh mủ cũng được rồi. Đinh Đang … đem trả lại đi – Với
chút ngập ngừng, anh trả lại trái banh cho cô.

- Có bao nhiêu đâu, anh nhận đi – Khẩn khoản đặt trái banh
vào lòng anh, cô nói – Lớn rồi, ai lại đá banh mủ chứ?

- Tôi đã bảo không nhận là không nhận, đừng nài nỉ uổng
công. – Tránh nhìn vào quả bóng, Triệu Vỹ dứt khoát không nhận. Đành lòng nào
vì sở thích của mình mà bắt cô hy sinh nhiều như vậy.

- Anh không nhận phải không? – Biết năn nỉ chẳng ăn thua,
Đinh Đang chuyển sang thế tấn công – Được, nếu anh không nhận thì tôi quăng nó
ra đường, ai muốn nhặt thì nhặt – Nói rồi cô giơ cao trái banh, bậm môi, dùng hết
sức bình sinh ném mạnh qua hàng rào.

- Ê, đừng quăng, tôi nhận mà … – Chưa dứt câu, Triệu Vỹ đã
nhún mình vọt theo quả bóng. Đẹp như một thủ môn chuyên nghiệp, anh lộn đúng
hai vòng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, trái banh đã ôm gọn
trong lòng.

- Đẹp không hả? – Để xoa dịu cơn giận trong lòng cô, anh đập
quả banh xuống đất bằng một tay, mỉm cười thật đẹp.

- Hên thôi – Phục trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn kênh kênh,
cô thách – Giỏi thì đưa tôi đá, coi có bắt được nữa không?

- Sợ gì? – Hăng hái lên, Triệu Vỹ thảy trái banh cho cô, khuỳnh
khuỳnh người thủ thế. Gì chứ chụp gôn anh năng khiếu có thừa.

- Chuẩn bị nè!

Hét to một tiếng đánh lạc hướng Triệu Vỹ, Đinh Đang co chân
sút thật căng làm quả bóng bay vèo… rớt ngay nồi cháo đang sôi của dì Ba rồi
tưng sang hất luôn thùng thuốc của bà Bảy văng xuống đất, kéo theo một tràng đổ
vỡ kéo dài.

Chết cha! Hai cái lưỡi lè dài rồi không hẹn mà cả Triệu Vỹ lẫn
Đinh Đang đồng tìm một chỗ nấp cho kín đáo. Mặc kệ con chó màu xám đang lù lù
tiến lại con cá lóc ở giữa sân. Mặc kệ luôn mớ cải tươi héo dần


The Soda Pop