
đi dưới ánh mặt
trời. Mất một bữa cơm, nhưng cả hai biết hôm nay mình không đói. Nghe **** cũng
đủ no rồi….
=====
Chỉ là hai đôi bốc vác đá với nhau để tranh một quả banh
thôi. Vậy mà, hôm nay trên sân cỏ nhà bà Tư mập chật ních người xem. Vòng trong
lẫn vòng ngoài, càng lúc người càng kéo đến nhiều hơn.
Ngồi thu lu dưới tàn cây chùm ruột giữ thùng nước đá, Đinh
Đang vừa gậm cây cà rem vừa tròn đôi mắt nhìn theo quả bóng như một cổ động
viên chính hiệu.
Cô chẳng hiểu gì về bóng đá dù năm lần bảy lượt Triệu Vỹ
kiên trì ngồi giảng. Nào là việt vị, phạt góc, phạt đền rồi đến ném biên, thẻ
vàng thẻ đỏ. Nghe rối cả đầu, loạn cả trí lên. Cô chỉ biết mỗi một điều duy nhất,
hễ bên nào để banh lọt khung thành là bên đó bị thua. Đơn giản vậy.
Cô lại thấy đá banh là một trò vô bổ, chẳng được tích sự gì,
chỉ tốn sức, hao hơi. Khi không rủ nhau mấy chục người áp đuổi theo trái banh
tròn, giữa trời nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại. Làm gì chứ? Thích đá vô
khung thành vậy sao không dựng luôn cho mỗi người một cái tự đá vô coi có khỏe
hơn không?
Cô chỉ dám nghĩ như vậy một mình thôi. Không dám cho Triệu Vỹ
biết đâu. Anh sẽ tự ái, giải tán ngay đội banh lập tức. Dù sao đây cũng là công
trình của anh với cô mà.
Nhớ lại ngày đầu thành lập đội banh, vất vả biết bao nhiêu.
Chạy ngược chạy xuôi, năn nỉ người này, vận động người kia ủng hộ giúp đội banh
thành lập. Cơ cực nhất vẫn là là việc thuyết phục bà Tư mập cho xử dụng phần đất
trống làm sân cỏ. Chẳng làm gì, bà để đất bỏ hoang. Vậy mà phải năm lần bảy lượt,
năn nỉ mãi bà mới chịu cho mượn làm sân thi đấu.
Gian nan, thử thách biết bao nhiêu. Đội banh lúc mới thành lập
chỉ lèo tèo có mấy người, trông thật nản. Vậy mà.. Triệu Vỹ lại hạ quyết tâm
không bỏ cuộc. Anh làm ngày làm đêm, bao nhiêu tiền kiếm được đều bỏ vào vun đắp
cho đội banh. Những đêm giật mình thức giấc, cô thấy anh một mình một cuốc miệt
mài trên sân cỏ.Chiếc bóng cô đơn ngạo nghễ giữa trời khuya sương lạnh. Anh quyết
san băng các mô đất gập ghềnh, cũng như quyết vượt qua bao trở ngại để hoàn
thành tâm nguyện.
Khoác thêm chiếc áo, nấu tô mì nóng, cô bước ra sân cùng anh
san sẻ. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nâng niu trồng từng cây cỏ. Thứ cỏ chỉ người ta
vẫn trồng ở các sân vận động này không dễ mua đâu, lại mắc như vàng nữa. Phải cẩn
thận, đừng phung phí dù chỉ một ngọn thôi. Vừa phụ Đinh Đang xới tơi lớp đất,
Triệu Vỹ vừa thì thào cho cô biết. Còn tiết lộ thêm một bí mật động trời. Toàn
bộ số cỏ được trồng trên sân đều do anh đi ăn cắp ở các sân vận động, mỗi nơi một
ít đem về đó.
Khuya lắc khuya lơ mới trồng xong mớ cỏ. Mệt phờ người nhưng
vui lắm. Ngã vật ra trên nệm cỏ, cô cùng anh ngắm sao đêm, nghe anh kể chuyện đời
mình rồi ngủ quên lúc nào không biết. Sương xuống lạnh ướt đẫm ngọn cỏ nhưng cô
vẫn an toàn nhờ chiếcáo anh che chở.
Cuối cùng thì lòng nhiệt tâm cũng được đền bù. Từ hòn than
nhỏ, Triệu Vỹ đã khơi dậy được ngọn lửa hồng. Như đám cỏ lớn dần, đôi bóng ngày
một vững mạnh hơn. Và đây cũng là lúc Đinh Đang trổ tài ranh mãnh.
Để giúp đội bóng hoạt động quy củ hơn, cô đã nghĩ ra một
cách. Không đợi mạnh thường quân trợ giúp, cô viết ngay tờ chi phiếu, nhờ chú
Thanh tài xế mang đến tặng với danh nghĩa một cổ động viên ủng hộ.
Ngạc nhiên vì số tiền quá lớn nhưng chẳng chút nghi ngờ, Triệu
Vỹ nhận hai triệu với lòng biết ơn sâu sắc. Tự hứa với lòng sẽ không phụ công
người tin cậy, nhất định đội bóng của anh sẽ làm được ra trò.
Có vốn, Triệu Vỹ mạnh dạn đầu tư trang phục cho đội bóng. Tổ
chức đấu giao lưu, phát giải vực dậy phong trào.
Bằng vốn kinh nghiệm học được ở thầy Vương Thanh, ở hai năm
chính quy được đào tạo tại trường và ở năng khiếu bẩm sinh của bản thân mình,
Triệu Vỹ trở thành một huấn luyện viên chính thức. Anh tổ chức, cơ cấu một đội
banh không thua gì chuyên nghiệp. Với kỹ thuật cá nhân điêu luyện, anh khiến
người xem phải trầm trồ, thán phục, trước những đường banh đẹp, những pha nguy
hiểm thực sự gây cấn trước khung thành. Và đó cũng là lý do hiến sân cỏ bà Tư mập
hôm nay chật ních người xem.
- Này cháu bé cho chú hỏi. Cháu có biết anh chàng tóc dài
kia tên gì không?
Đang mơ màng dõi theo vòng lăn của quả banh. Đinh Đang chợt
giật mình bởi một bàn tay nhẹ vỗ vào vai. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Đinh Đang ngỡ
ngàng nhìn người đàn ông lạ. Trông dáng điệu và cách ăn mặc sang trọng của ông,
cô biết ông thuộc giới trung lưu và không phải dân bản xứ.
- Nói đi cháu bé! Anh chàng tóc dài ấy tên gì? Bác không rảnh
đâu.
- Tên Triệu Vỹ, mà bác hỏi làm gì chứ?
Đôi mắt e dè, cô thoáng nghi ong là người của ba Triệu Vỹ.
Nhưng không phải, bởi ông đã vạch đám đông đi đến vạch vôi trắng hét to:
- Triệu Vỹ, tôi cược anh trong mười phút sút thủng lưới đối
phương. Nếu anh làm được, tôi sẽ ủng hộ đội banh của anh một triệu – Rồi như sợ
mọi người chẳng tin mình, ông móc túi lấy ra nguyên xấp tiền dày. Đặ