Cô Dâu Bỏ Trốn

Cô Dâu Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327061

Bình chọn: 7.5.00/10/706 lượt.

cho Hoàng và bảo:

- Anh có ăn không...??

Hoàng nhìn nó làm, anh thích thú nhìn nó xoay vòng quả táo,
anh nghĩ con nhỏ này cũng khéo tay đấy.

Thấy nó mời mình, anh không muốn ăn nên bảo:

- Không, cô ăn đi...!!

Hoàng hỏi nó, khi thấy nó ăn ngon miệng quá, kiểu này chắc
là nó đói lắm đây.

- Cô có muốn ăn thêm gì nữa không...??

Vân cười buồn bảo:

- Anh sẽ mua cho tôi khi tôi nhờ anh chứ...??

Hoàng bực mình, vì nó dám nghi ngờ lòng tốt của anh.

- Cô muốn ăn gì sao không nói ra mau đi, còn lắm mồm như thế
làm gì..??

Vân sung sướng quá, vậy là có người muốn mua gì cho nó ăn thật,
nó ngẫm nghĩ mình nên ăn gì bây giờ nhỉ, à, nó nhìn Hoàng, nó cười toe toét, nó
bảo:

- Anh có thể mua cho tôi một tô phở, mấy cái bánh mỳ, hai bịch
sữa, một chai nước khoáng, và mấy túi kẹo mút không...??

Hoàng nhìn nó từ đầu xuống chân, anh muốn đánh giá xem nó nặng
cỡ nào, sao nó ăn lắm thế, anh phì cười, nó bị ốm đau thế này mà ăn nhiều như
thế, chắc là lúc khỏe mạnh con bé này ăn phải khiếp, anh lắc đầu, anh bảo:

- Cô chờ ở đây, tôi sẽ bảo người mua cho cô...!!!

Vân cười bảo:

- Chỉ cần anh cho người mua cho tôi là được, chờ thêm lúc nữa
cũng không sao...!!

Hoàng nói:

- Cô đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi chưa...??

Vân trả lời, mà mắt không hề nhìn Hoàng, vì nó còn đang bận
ăn, nó bảo:

- Tôi đã nói rồi, tôi không cần tiền của anh, mà tôi cần anh
chăm sóc cho tôi cho đến khi tôi lành lặn...!!

Vân ngẫm nghĩ lại lời của Hoàng nói, nó thấy như vậy là quá
tuyệt cho nó rồi, vì nó vừa được trả tiền, vừa có người chăm sóc và có nhà để ở,
nếu nó mà làm găng quá thì đúng là nó chẳng có lợi gì thật.

- Tôi đồng ý, hy vọng anh làm đúng với những gì mà anh
nói...!!

Hoàng cười bảo:

- Tất nhiên rồi, thôi cô nghỉ ngơi đi, tôi có việc bận rồi,
tôi về trước đây...!!!

Vân không nói gì, nó đang nghĩ lại về cuộc đời của nó, nó sẽ
phải ở nhà ăn không ngồi rồi một tháng, nó đang tính trong thời gian đó nó sẽ
làm gì, nó nghĩ nó nên lên mạng tìm cái gì đó để làm, nếu không nó sẽ điên lên
mà chết mất.

Vân chờ khoảng 20 phút thì có người mang đồ ăn cho nó, nó
nhìn cái túi bóng đầy, nó mở ra xem, nó cười, anh ta mua cho nó nhiều quá, nó cảm
thấy hơi hối hận vì nó lỡ xài xể Hoàng ghê quá, anh ta cũng tốt bụng đấy chứ,
và nó cũng cảm thấy mình hơi quá đáng vì nó là người đi sai luật, anh ta đã trả
tiền viện phí cho nó và chăm sóc cho nó đến khi lành bệnh, lẽ ra nó là người phải
cám ơn anh ta mới đúng, nhưng nó lại dám chửu anh ta không thương tiếc, nó nghĩ
nếu Hoàng đến đây thăm nó nữa, nó sẽ xin lỗi Hoàng.

Nhưng Hoàng không hề đến thăm nó lần nào nữa, anh đã thuê một
bà khoảng 45, 46 tuổi chăm sóc cho nó, tiền viện phí và mọi thứ khác anh đều trả
cho nó đầy đủ.

Nó có hỏi bà Thoa - người chăm sóc cho nó về Hoàng, nhưng
ngay cả bà ta cũng không biết Hoàng là ai, thân thế của anh ta là dấu hỏi chấm
to đùng trong đầu nó.

Nó nhờ bà Thoa mua cho nó một quyển vở và một cây bút nó tì
giấy lên bàn, nó muốn viết thư về cho gia đình, nó không muốn họ lo cho nó, nó
chỉ cần thông báo nó vẫn khỏe mạnh, và đang sống tốt là được, nó dấu điện chỉ
và nơi nó đang sống vì nó không muốn ai tìm ra nó cả.

Trong thư nó viết:

"Bố mẹ và ông kính yêu của con...!!

Con biết là bây giờ bố mẹ và ông đang lo cho con lắm, nhưng
mọi người yên tâm đi vì con vẫn còn rất khỏe mạnh, con đã đến được thành phố mà
con yêu thích, con cũng tìm được việc làm và chỗ ở cho mình, nói chung là cuộc
sống tự lập của con tạm

ổn, lúc đầu mới xa mọi người con cảm thấy sợ lắm, con đã tủi
thân và khóc rất nhiều, con cảm thấy mình thật ngu dại khi bỏ nhà ra đi, nhưng
nay con đã tập dần quen với cuộc sống mới, con cảm thấy dễ chịu hơn.

Mỗi sáng sớm con thức dậy, con luôn tự hỏi là mọi người đang
làm gì, có nhớ đến con và lo lắng cho con không, còn con, con nhớ mọi người và
yêu mọi người lắm, nhưng con không thể nào về được, bố mẹ và ông hãy hiểu và
tha thứ cho con, đừng tìm con và lo lắng cho con nữa, con tự biết mình phải làm
gì.

Con hay nhìn về phương trời xa, con nhớ quê nhà, nhưng trong
tim của con không muốn quay về, vì nó vẫn chưa tìm được một người mà con có thể
gởi trao cả cuộc đời, bố mẹ và ông có thể chấp nhận cho con, khi con tìm được
tình yêu của cuộc đời mình không...??

Con viết thư này con chỉ muốn bố mẹ và ông biết con đang sống
tốt và con sẽ không làm điều gì khiến bố mẹ và ông buồn lòng đâu, nên con mong
mọi người hãy sống vui vẻ và yên lòng vì ở nơi phương xa này con luôn cầu chúc
mọi điều tốt đẹp cho mọi người."

Nó viết xong lá thư, nó gập lại và cho vào một cái phong bì,
nó nhờ bà Thoa đi gửi thư cho nó, vì với cái chân đau và ngồi trên xe lăn như
thế này, nó không thể di chuyển được.

Bà Thoa cầm lá thư của nó, bà ra khỏi bệnh, bà bắt một chuyến
xe buýt và gởi lá


pacman, rainbows, and roller s