
cái bệnh viện
này.
Nó không hay có ai đang mở cửa, và đang đi vào phòng bệnh của
nó.
......................
Hoàng để giỏ trái cây ở cái bàn gần cửa sổ, và mấy bịch sữa
mà anh đã nhờ anh chàng tài xế - Lê mua cho.
Anh nhìn Vân, anh thấy nó đã tỉnh, tay vắt trên trán, mắt
nhìn lên trần nhà, anh kéo cái ghế, anh ngồi xuống, anh ngắm nạn nhân của mình.
Nó đang mải suy nghĩ về cuộc đời nó, nên nó không hay có người
vào phòng và đang nhìn nó.
Hoàng thấy mắt của Vân ướt, và nó đang khóc, anh ngạc nhiên
hỏi:
- Cô không sao chứ...???
Vân giật mình nhìn sang, nó thấy có một chàng trai lạ đang ở
trong phòng của nó, và anh ta đang ngồi gần nó, nó đưa đôi mắt nhòe lệ lên, nó
nhìn anh, nó hỏi:
- Anh là ai, và tại sao anh lại ở trong phòng bệnh của
tôi...??
Hoàng hối lỗi bảo:
- Tôi là người đã va xe vào cô, nên cô mới bị ra nông nỗi
này...!!!
Vân vừa nghe anh ta nói xong, nó tức giận, nó hỏi:
- Sao anh lại đâm xe vào tôi, anh đi mà không có mắt hả...??
Hoàng cũng tức giận không kém, anh nói:
- Cô bảo ai là không có mắt hả, tại cô ngu chứ, ai bảo cô
đèn giao thông vẫn còn xanh mà cô đi qua đường là thế nào, tôi nói thật lúc ấy
mà tôi không phanh kịp thì cô đã chết rồi, lẽ ra cô nên tạ ơn trời đất là mình
chị bị gãy chân thôi, cô còn lắm mồm và cãi lên như thế là sao, cô không thấy
là mình đã sai à...??
Vân nhìn kẻ gây ra tai nạn cho mình, nó bị xốc, đây là cách
hắn tạ lỗi với nạn nhân của hắn à, hắn dám chửu mình, và nguyền rủa cho mình chết
nữa chứ, đúng là một kẻ không biết điều, tên kia, hôm nay tôi sẽ làm cho anh
điêu đứng lên thì thôi.
Vân khóc nấc lên, nó bảo:
- Tôi không cần biết, anh phải đền cho tôi, cái chân này của
tôi mà bị làm sao, tôi sẽ không tha và bỏ qua cho anh dễ dàn g đâu...!!
Hoàng khinh khỉnh hỏi:
- Cô muốn bao nhiêu...??
Vân không hiểu nên hỏi lại:
- Anh hỏi tôi bao nhiêu là sao...??
Hoàng trả lời với vẻ chán nản:
- Tôi hỏi là tôi gây ra tai nạn cho cô, cô muốn tôi trả cho
cô bao nhiêu...??
Nghe cái giọng khinh khỉnh của Hoàng, Vân bực cả mình, chân
của nó lại đau nhói lên, nó nghĩ mình mà lấy tiền của cái thằng cha này thì dễ
dàng cho hắn quá, mình phải làm cách nào cho hắn ngày nào cũng phải gặp mặt
mình và mình hành hắn cho bõ ghé, a ha, có cách rồi.
Nó đưa đôi mắt và khuôn mặt buồn rầu lên, nó bảo:
- Anh có biết là, vì anh mà tôi bây giờ phải ra đường sống
không hả, tôi đã không có nhà cửa, tôi phải dựa vào sức mình mà sống, nay anh lại
đâm xe vào tôi thế này, tôi sẽ sống ở đâu, và ai sẽ chăm sóc cho tôi, sao anh lại
độc ác thế, anh tưởng chỉ có vài đồng tiền bồi thường của anh là tôi sẽ để cho
anh yên hả, cái tôi cần bây giờ không phải là tiền của anh, mà là đôi chân của
tôi, nếu nó mà bị làm sao, tôi sẽ làm nghề gì để sống, và ai sẽ thuê tôi, anh
đã thấy mình quá tàn nhẫn chưa, anh đi bắt nạn một con bé thân cô thế cô như
tôi, hu hu hu, cũng phải vì nhà anh giàu có, anh đi đâu cũng có người đưa người
rước, còn tôi, tôi không có ai cả, nên anh đâu có hiểu được hoàn cảnh của tôi,
và tôi cũng nói cho anh biết, đừng có nói cái giọng khinh đời của anh với người
khác, tôi mong có ngày anh sẽ bị quả báo vì điều đó...!!!
Sau khi sạc cho tên kia một hồi, nó khóc nấc lên, hu hu hu,
bây giờ cảm giác trong nó hỗn độn, nó vừa tủi thân vì bị bệnh không có ai chăm
sóc và hỏi thăm, nó vừa giận bầm gan cái tên kia, đã đâm xe vào nó không nói
vài câu dễ nghe thì thôi, hắn còn dám dùng tiền để mua đôi chân của nó nữa chứ.
Nó ghét bọn công tử nhà giàu, hứ, cái bọn khinh người, sao họ
không hiểu, họ giàu đâu phải là tiền của họ đâu, mà là tiền của bố mẹ của họ chứ,
thế mà dám vênh lên với nó là sao.
Nó ngán ngẩm quá rồi, nó nghĩ thà là nó bị què, hay nằm bệnh
viện một mình còn hơn bắt cái tên kia chăm sóc cho nó, vì có lẽ nó sẽ chết vì tức
giận khi nhìn thấy cái mặt của tên kia hơn là tên kia vì nó mà chết.
Nó không thèm bảo như thế nào nữa, nó quay mặt vào trong, nó
nhắm mắt lại, nó muốn ngủ để quên đói và quên đau.
Nhưng Hoàng đâu có để cho nó yên, dám mắng anh và nguyền rủa
anh, anh làm sao mà chịu nổi, anh quát:
- Con bé kia...!! Đã bị đau rồi, sao không nằm im và cái miệng
cũng im luôn đi, sao lại nói ra những lời lăng nhục người khác thế hả, cô có biết
là mình là người sai luật chứ không phải là tôi không hả, cô đi qua đường khi
đèn giao thông vẫn còn xanh, tôi gây tai nạn cho cô đâu phải là do tôi cố tình,
tôi thấy cô bị vậy, tôi có lòng tốt đưa cô vào đây, và tôi còn lịch sự bồi thường
tiền cho cô, cô còn muốn gì nữa, hứ, đồ kiêu ngạo, biết thế tôi để cho cô chết
luôn...!!!
Vân thấy anh ta mắng lại mình, nó tức quá, nó quay ra, nó cố
ngồi dậy, cái mặt của nó nhăn lại vì đau, anh ta còn không thương xót nó, anh
ta cười khẩy bảo:
- Cho cô chết, đã đau rồi, còn không nằm im, cựa quậy và
giãy rụa cho