
i có chuyện là họ lại gào lên, chán
quá đi mất.
Ông nhìn bố của mình hỏi:
- Bố nghĩ con bé Vân, nó sẽ đi đâu...??
Ông Chương, lắc đầu nói:
- Bố cũng chịu, con đã gọi điện hết cho bạn bè của nó
chưa...??
Ông Chung trả lời với vẻ chán nản:
- Con đã gọi hết rồi, nhưng không đứa nào biết cả, ngay cả
con bé Thu bạn thân của nó, nó cũng không biết con bé Vân đã đi đâu...!!!
Bà Nhung nghe ông chồng của mình nói vậy, bà lại càng gào to
hơn, bà cầm tay của bố chồng, bà vừa khóc, bà vừa bảo:
- Tất cả cũng tại bố, nếu bố mà không ép bọn con, thì con
đâu có ép nó, bây giờ nó bỏ đi rồi, con biết phải làm sao đây...??
Ông Chung quát vợ:
- Em không được ăn nói với bố thế, chuyện cũng đã xảy ra rồi,
có hối cũng không kịp, còn không mau nghĩ cách đi, khóc lóc thì giải quyết được
gì...!!!
Ông Chương bảo con trai:
- Vợ con nói đúng đấy, nếu bố không ép các con gả con bé
Vân, nó cũng không bỏ nhà ra đi, nhưng mà ai đã nói cho nó biết...??
Ông Chung nhìn bà Nhung, bà Nhung lại nhìn ông Chung, cả hai
người nhìn nhau, họ như muốn hỏi người kia, ai là người đã nói cho con bé Vân
biết, nhưng cả hai đều không nói gì, vậy làm sao nó biết được cuộc hôn nhân kia
mà trốn đi nhỉ..??
Bà Nhung hỏi chồng:
- Anh nói cho nó biết à...??
Ông Chung ngạc nhiên hỏi lại vợ:
- Tôi tưởng là bà nói...!!
.........................
Bà Nhung hỏi lại:
- Vợ chồng mình không ai nói cho nó biết cả, vậy tại sao nó
lại biết mà bỏ nhà ra đi chứ..??
Ông Chung thở dài bảo:
- Anh cũng chịu, mà xấp này nó có ở nhà mấy đâu, nó đi suốt
ngày, mà chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, không lẽ còn ai khác biết
chuyện này nữa...??
Ông Chương nói xen vào:
- Không thể nào có chuyện đó được, vì bố chỉ nói chuyện với
họ qua điện thoại và qua mạng thôi mà, làm sao có người nào biết nữa...!!!
Ông Chung cãi lý:
- Nếu không có ai biết nữa, tại sao con Vân lại biết mà bỏ
đi, trong khi chúng con chưa kịp nói gì với nó cả...!!!
Ông Chương nghi ngờ hỏi:
- Các con có nói chuyện riêng với nhau trong khi con bé kia
nó ghe lén không...??
Hai vợ chồng nhìn nhau, họ cố nhớ xem họ đã bàn luận về chuyện
này khi nào, tối hôm qua hai vợ chồng nói chuyện với nhau về cuộc hôn nhân của
Vân, họ đóng cửa phòng, họ tưởng Vân đã về và đang ngủ ở trong phòng của nó,
nên họ vô tư nói chuyện, hay là con bé nghe lén vào đêm hôm qua nhỉ...??
Ông Chung đoán:
- Anh nghĩ là nó đã nghe vợ chồng mình nói chuyện vào đêm
hôm qua, vì lúc nãy anh gọi điện cho con Thu, nó bảo là Vân hôm qua chơi ở nhà
nó rất khuya mới về...!!!
Bà Nhung than trời bà kêu lên:
- Con ơi là con, sao con ngu dại thế, có gì thì nói với bố mẹ
và ông nội chứ, sao tự dưng lại bỏ ngay đi là thế nào...??
Ông Chung vỗ hai cái vào vai vợ, ông bảo:
- Thôi em ạ, bây giờ anh nghĩ mình nên đăng báo đi, họ sẽ
tìm nó nhanh hơn mình nhiều, vì thiên hạ rộng lớn thế này biết nó ở đâu mà
tìm...!!
Bà Nhung thở dài bảo:
- Vâng, cũng đành làm như thế thôi, em thấy mình bây giờ dối
quá, em không còn nghĩ được gì nữa cả, mọi chuyện em giao hết cho anh....!!!
Ông Chương hỏi con trai:
- Con định đăng tìm con bé Vân ở báo nào, theo bố thấy báo ở
trên mạng hay hơn, vì người ta ngày nào chả lướt web, vừa nhanh, lại vừa rẻ,
tin tức lại được cập nhật liên tục...!!!
Ông Chung ủng hộ ý kiến của bố mình, ông nói:
- Con nghĩ mình nên đăng cả hai, cả báo mạng và báo giấy...!!
Chỉ trong ngày hôm ấy, tin tức và hình của Vân được tung lên
mạng, sáng hôm sau nó được in lên cả báo giấy nữa, bố mẹ của nó muốn đảm bảo
tìm được nó thật nhanh và mong nó mau về nhà.''
Trong khi bố mẹ và ông nội của nó lo cho nó đến mất ăn và mất
ngủ, nó lại đang lang thang ngoài đường.
Cái va ly vẫn lê ở đằng sau nó, nó lang thang hết con đường
này, tới con đường khác, nó không biết mình sẽ đi đâu và về đâu, nó không còn
phương hướng để mà xác định nữa, nó quá mệt mỏi, mấy cái bánh mỳ và hai bịch sữa
mà nó uống đã tiêu hết cả rồi, vì nó đi bộ gần như là cả ngày thế này thì còn
đâu nữa.
Nó muốn khóc lắm, bây giờ nó nhớ bố mẹ và ông nội của nó
quá, nó thấy mình thật ngu khi bỏ đi như thế này, sao lúc nó đi, nó hung hăng
và dũng cảm thế, chỉ trải qua có gần một ngày thôi, mà chí khí của nó tiêu tan
đi đâu hết cả.
Nó ôm cái bụng đói cố lê bước, nhìn nó lúc này giống những
người đi tha phương cầu thực, nó chán quá rồi, nó cần phải thuê cho mình một chỗ
để ngủ qua đêm, nhưng mà ở đâu đây, nó cũng cảm thấy hối hận khi từ chối làm
người giúp việc cho cái tên Tú ấy, nếu mà nó nhận lời, thì bây giờ nó đâu có ra
nông nỗi này.
Chỉ trong vòng có mấy tiếng thôi mà nó đã hối hận đến hai lần,
nó sợ những ngày tháng sau này nó sẽ còn hối hận nhiều hơn nữa, cuộc sống bỏ trốn
của nó chỉ mới bắt đầu